Chương 54

Làm xong mọi chuyện, Tiêu Tiếu cũng không có lập tức đi ra ngoài, mà là giữ chặt tay của Yến Phi, cúi đầu nhìn hắn, thề thốt nói: “Anh, từ giờ trở đi, em sẽ không bao giờ ra ngoài xằng bậy nữa. Em thực sự rất hối hận.” Chạm qua nhiều người như vậy, nhất là Đỗ Phong. Những lời này, Tiêu Tiếu không dám nói ra.

Yến Phi hít vào một hơi thật sâu, nâng nhẹ tay lên, khẽ chạm vào khuôn mặt phiếm hồng của Tiêu Tiếu. Bởi vì phải rửa sạch những vết mực trên mặt, cho nên ba tiểu tử kia đều phải dùng lực để chà xát mặt.

“Anh không có phản đối mấy đứa đi ra ngoài chơi bời, cho tới bây giờ cũng chưa từng phản đối.”

Những lời này không có khiến cho Tiêu Tiếu cao hứng, ngược lại càng thêm khổ sở. Người này không thích bọn họ, cho nên mới không phản đối. Yến Phi không có tránh khỏi bàn tay đang cầm lấy tay mình của Tiêu Tiếu, mà dùng sức nắm ngược lại. Thân thể của Tiêu Tiếu chấn động, ánh mắt tỏa sáng.

Yến Phi trong ánh mắt mang theo loại yêu thương tựa như từ trước tới giờ, nói: “Trong sinh mệnh hơn hai mươi năm của anh, trừ bỏ công việc không yêu thích cùng với hội họa ra, cũng chỉ còn lại ba người các em.”

“Anh!” Hốc mắt của Tiêu Tiếu nháy mắt biến đỏ.

“Mặc kệ các em làm cái gì, đánh nhau, làm bừa, cho dù là gϊếŧ người phóng hỏa, chỉ cần không phải đem người thân cùng bạn bè của anh gϊếŧ chết, anh cũng sẽ không để ý. Chỉ cần các em cao hứng là được rồi.”

Hô hấp của Tiêu Tiếu dồn dập. Yến Phi lau đi khóe mắt của cậu, nói: “Cho dù là hiện tại, anh cũng vẫn luôn nghĩ như vậy. Anh cũng sẽ không bởi vì tình cảm của các em đối với mình mà thay đổi. Các em là Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu của anh, liền chỉ đơn giản như vậy. Nhưng chuyện của Đỗ Phong, anh không thể chấp nhận được.”

Tiêu Tiếu khuôn mặt bị chà xát tới hồng lên trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch. Yến Phi oán hận nói: “Cứ tưởng tượng tới cảnh ba người các em cùng lam tình với hắn ta, anh liền ghê tởm, nghĩ muốn nôn.”

“Anh!” Tiêu Tiếu hoảng loạn ôm lấy Yến Phi.

“Cho nên, không phạt các em thì khó mà tiêu trừ mối hận trong lòng của anh. Đỗ Phong thực đáng giận, nhưng cơ hội đủ để khiến cho hắn ta trở nên đáng ghét như vậy là do ba người các em đưa cho hắn ta. Các em cho dù có mang bao, cũng không thể phủ nhận được sự thực là các em đã cùng hắn ta lên giường. Các em cùng ai lên giường cũng được, chơi đùa ra sao cũng được, chính là không thể cùng một kẻ ghê tởm lớn lên có gương mặt giống anh lên giường!”

“Anh đánh em đi, anh đánh em đi.” Tiêu Tiếu nóng nảy.

“Cho nên…” Yến Phi nhẹ nhàng nhéo nhéo vành tai của Tiêu Tiếu, “Cho tới thời điểm ba người các em có thể quên đi tư vị của Đỗ Phong, lúc ấy hãng tới trước mặt anh để nói chữ yêu.”

Thân thể của Tiêu Tiếu lại chấn động, thối lui, ánh mắt mừng như điên nhìn chằm chằm Yến Phi, hoài nghi bản thân vừa nghe lầm.

“Đương nhiên, nếu mấy người các em nguyện ý đem anh trở thành anh trai vẫn là tốt nhất.” Yến Phi bị cậu nhìn chằm chằm, có chút nóng mặt.

“Không! Anh là anh trai của em, cũng là người mà em yêu!” Tiêu Tiếu lớn tiếng hô lên tâm ý của chính mình.

Nhịp tim của Yến Phi có chút nhanh hơn, hắn tránh khỏi hai tay của Tiêu Tiếu, xoay người đi ra ngoài: “Đói bụng, đi ăn cơm.”

Phi đây là… thẹn thùng?

Trong mắt của Tiêu Tiếu tràn ngập vui mừng cùng sung sướиɠ. Cậu chạy tới giữ chặt lấy tay của Yến Phi, nắm chặt. Yến Phi cũng không hất ra, chỉ là đá Tiêu Tiếu một cước cho hả giận. Bất quá hắn đi chính là dép bông, là dép bông chuyên dụng để đi trên sàn nhà lát gỗ, cho nên Tiêu Tiếu chỉ cảm thấy bắp chân của mình được mát xa một chút.



Bữa sáng, ba người ép cho Yến Phi một cốc sữa đậu nành. Ngày hôm qua thời điểm Hà Khai Phục đi mua bát đũa đã tiện tay mua thêm bánh bao thịt. Ba người đem bánh bao thịt cho vào trong lò vi sóng, Tôn Kính Trì dựa theo thực đơn còn làm thêm một đĩa rau trộn để cho Yến Phi ăn sáng.

Trên bàn cơm, bốn người ăn uống không sai biệt lắm, chính là bởi vì hai tay của Yến Phi không được tiện, tay phải của hắn không thể cầm được đồ vật này nọ, cho nên thời điểm tối hôm qua ‘vẽ tranh’ lên trên mặt của ba tiểu tử này, hắn đều trực tiếp dùng bút lông. Đây cũng là lý do vì sao chữ ‘Vương’ trên trán của ba người lại xiên xiên vẹo vẹo như vậy.

Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu vừa đau lòng, vừa áy náy lại có chút phẫn nộ đút bánh bao cho Yến Phi ăn. Yến Phi rất tự nhiên mà hưởng thụ, hắn sẽ không ở trong loại tình huống bất tiện như thế này để thể hiện, hắn vẫn muốn về sau có thể tiếp tục vẽ tranh nữa đấy.

Cơm nước xong xuôi, Yến Phi gọi điện thoại cho Hà Khai Phục, để đối phương đưa hắn tới bệnh viện làm kiểm tra. Ba người kia cũng muốn đi, nhưng bọn họ hiện tại đang ‘bị phạt’, chỉ có thể trừng mắt.

Hơn nửa tiếng sau, Hà Khai Phục tới. Yến Phi tính toán thuận tiện ghé qua trường học một chuyến, để cho ba người kia tự mình nấu cơm trưa, không cần chờ hắn trở lại. Ba người không dám phản đối, ở cổng chính tiễn hai người rời đi. Yến Phi vừa đi, ba người lập tức gọi điện thoại cho người nhà cùng với thuộc hạ. Không tặng cho Hứa Cốc Xuyên một ít ‘phần quà’, khó tiêu trừ mối hận trong lòng của bọn họ.

Trên xe, Hà Khai Phục nghiêm túc hỏi: “Đại Phi, Hứa Cốc Xuyên bên kia cậu muốn làm sao? Tôi thấy ba tiểu tử kia chắc chắn sẽ cùng Hứa Cốc Xuyên chống đối.”

Yến Phi cười cười, nói: “Không có việc gì, có tôi ở đây, bọn họ cũng sẽ không dám náo loạn quá mức, nhiều nhất chỉ là gây khó dễ một chút cho nhau mà thôi, sẽ không đυ.ng tới căn cơ của bọn họ. Kỳ thực ba tiểu tử kia cùng với Hứa Cốc Xuyên không thể hòa thuận, ngược lại cũng là chuyện tốt.”

“Chuyện tốt? Sao lại nói vậy?”

Không có ba người kia ở đây, Yến Phi đối với bạn tốt của mình giải thích: “Từ xưa tới nay, những người đứng đầu kiêng kị nhất chính là kết bè kết bái. Tuy nói hiện tại là xã hội dân chủ, nhưng cũng chỉ là tương đối mà thôi. Thiệu Thiệu, A Trì cùng Tiểu Tiểu ba người từ nhỏ tình cảm đã sâu đậm, việc này cũng biểu thị cho Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia sẽ ở chung một phe với nhau. Đời trước, cậu nghĩ vì sao cha của tôi lại bắt ép tôi phải làm quan. Bởi vì tôi cùng Thiệu Thiệu bọn họ quan hệ tốt, cho nên ông ấy mới muốn lợi dụng tôi để mở rộng thế lực cùng với nhân mạch trong chính giới. Nhưng mà ông ấy không biết, bởi vì ông ấy bức tôi làm quan, bởi vì ông ấy không để cho tôi được thỏa thích vẽ tranh, Thiệu Thiệu bọn họ đối với ông ấy có ý kiến rất lớn. Liên quan tới nhau, vì thế cũng khiến cho Nhạc thúc thúc bọn họ không có bao nhiêu hảo cảm đối với ông ấy. Cho nên cha của tôi mới lôi kéo Quyền gia.”

“Lại nói tiếp, Hứa gia ở đế đô căn cơ so với Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia cũng sâu chẳng kém. Thiệu Thiệu, A Trì, Tiểu Tiểu đã chơi chung với nhau, Hứa Cốc Xuyên bên người cũng không thiếu con cháu thế gia, chẳng qua cậu ta là người giỏi về việc che giấu thực lực của mình, cậu ta không thích để cho người khác nhìn thấu bản thân. Cho nên đây mới là nguyên nhân mà cậu ta cùng Thiệu Thiệu bọn họ không ưa nhau, tính các của hai bên hoàn toàn bất đồng. Bằng không cậu đồng dạng cũng là bạn thân của tôi, vì sao Thiệu Thiệu bọn họ lại không có phản ứng lớn tới như vậy.”

Hà Khai Phục gật gật đầu: “Quả thực Hứa Cốc Xuyên người này luôn cho tôi cảm giác có chút âm u, nhìn không thấu hắn ta đang suy nghĩ cái gì. Vậy cậu vì sao lại có thể cùng hắn ta trở thành bạn bè? Cậu chính là thẳng nam chân chính mà.”

Yến Phi cười nói: “Tôi cùng cậu ta chơi thân, mọi người đều là bạn bè lâu năm. Tôi không cần phải nhìn thấu cậu ta, cũng không cần cậu ta trợ giúp gì cả. Tôi đối với cậu ta không có cầu xin, cậu ta cũng đối với tôi không có yêu cầu, trở thành bạn bè cũng chẳng có gì kỳ quái.”

Hà Khai Phục liếc mắt nhìn Yến Phi một cái, nghiêm túc nói: “Hứa Cốc Xuyên người này nam nữ không kị, cậu có biết không?”

Ngoài dự kiến của gã, Yến Phi thực bình tĩnh nói: “Biết a. Thời điểm khi tôi quen biết cậu ta, cậu ta đã nói thẳng. Cậu ta cũng bảo tôi là người đầu tiên khi biết cậu ta là song tính luyến nhưng vẫn có thể biểu hiện bình thản tới như vậy.” Yến Phi bật cười, “Tôi lúc ấy chỉ kinh ngạc một chút. Tôi cảm thấy cậu ta là song tính luyến cùng với tôi thích vẽ tranh giống nhau, đều là ham mê cá nhân.”

“Cậu không lo lắng sẽ bị hắn ta coi trọng sao?” Hà Khai Phục không biết nói gì hơn.

Yến Phi trắng mắt liếc gã một cái: “Cậu ta khuyên tôi tốt nhất cả đời này hãy bảo trì độc thân.”

“A? Vì sao? Cậu ta sẽ không phải là thực sự coi trọng cậu đấy chứ?”

Yến Phi rất bất mãn nói: “Cậu ta nói chứng khiết phích của tôi sẽ đem thánh nhân bức điên, vẫn không cần đi gây họa cho người khác.”

Hà Khai Phục ngẩn người, rồi sao đó phì một tiếng cười ha ha, một tay đập mạnh lên trên tay lái: “Sâu sắc! Con mẹ nó rất sâu sắc! Tôi thấy cậu sớm muộn gì cũng sẽ đem Nhạc Thiệu bọn họ bức cho phát điên. Mỗi lần hôn môi đều phải đi đánh răng, vừa lên giường tình thú gì đó cũng không thể làm, tuyệt đối sẽ mắc bệnh liệt dương. Tôi đột nhiên thực đồng tình với Nhạc Thiệu, Kính Trì cùng Tiêu Tiếu.”

“Cút!” Yến Phi không chút lưu tình quát: “Tôi cứ khiết phích đấy, thì làm sao? Ba tiểu tử kia tốt nhất vẫn là nên bị chứng khiết phích của tôi dọa chạy.”

“Ha ha, dọa bị bệnh liệt dương còn có thể, dọa chạy thì cậu cũng đừng có hi vọng xa vời.”

“Tôi vừa mới phát hiện ra, miệng của cậu không phải thối bình thường.”

“Ha ha ha…”

Yến Phi muốn đánh người, nhưng bởi vì khỏe mạnh của đôi tay, hắn cắn răng nhẫn nhịn. Trước tạm thời ghi sổ!

Chờ Hà Khai Phục không cười nữa, Yến Phi mới tiếp tục chuyện vừa rồi: “Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia trong vòng luẩn quẩn kia để khiến cho rất nhiều người kiêng kị. Nếu lại còn cùng Hứa gia kết đồng minh, sẽ không phải người nào cũng có thể vui vẻ tiếp nhận. Cho nên Thiệu Thiệu bọn họ cùng với Hứa Cốc Xuyên không vừa mắt nhau, càng khiến cho những người khác vui vẻ, bằng không Nhạc thúc thúc cùng Hứa thúc thúc đã sớm ra mặt giải quyết, làm sao để cho song phương không ngừng đấu đá như bây giờ. Nếu Thiệu Thiệu bọn họ cùng với Hứa Cốc Xuyên quan hệ tốt, kia Nhạc thúc thúc cùng với Hứa thúc thúc sẽ phải đấu với nhau, ít nhất là ở mặt ngoài sẽ phải tỏ ra là đang đấu đá với nhau. Càng đừng nói đến thế lực thượng tầng phải chú ý cân bằng, không thể để nghiêng về một bên. Quyền gia sở dĩ bị như vậy, đó là bởi vì bọn họ còn chưa chân chính tiến vào được vòng luẩn quẩn ở tầng cao nhất của Kim tự tháp. Vòng luẩn quẩn tại đỉnh tầng đã sớm bị chia cắt xong, cho dù có thế lực mới nào tiến vào, cũng chỉ là để làm bộ cho người ngoài xem mà thôi, phía sau thế lực mới này không thể không có một đại gia tộc chống lưng.”

Hà Khai Phục rất kính nể liếc mắt nhìn Yến Phi một cái: “Đệch, cậu không đi làm quan quả thực là quá đáng tiếc. Khó trách trước kia cậu rất ít khi nhúng tay vào mâu thuẫn giữa ba tiểu tử kia cùng với Hứa Cốc Xuyên. Cậu đã sớm nhìn thấu đi?”

Yến Phi nhún nhún vai, ý tứ không cần nói cũng biết: “Chính bởi vì tôi nhìn thấu, cho nên lại càng không muốn trở thành quan, quá mệt mỏi. Cậu cũng đã nói, tôi là người thẳng tính, tôi càng thích chôn mình ở trong phòng vẽ để vẽ tranh, cũng không muốn cùng những người đó xã giao, chào hỏi. Cha của tôi bức tôi làm quan, đó là vì để Chung gia có thể hướng lên trên. Tôi nếu thực sự nghe lời ông ấy để hướng lên trên, cộng thêm với thế lực của Quyền gia, sớm muộn gì cũng có một ngày Chung gia sẽ cùng Nhạc gia, Tôn gia và Tiêu gia có mâu thuẫn. Đây là tính cách quyết liệt của cha tôi, tránh không được. Thiệu Thiệu bọn họ khẳng định sẽ bảo vệ tôi, nhưng tôi không thể để cho bọn họ bởi vì tôi mà trở thành quân cờ của người khác. Cho dù người kia có là thân nhân của tôi cũng không được. Cho nên tôi phải chết. Tôi chết, không chỉ bởi vì tự do của bản thân, mà Thiệu Thiệu bọn họ cũng sẽ đạt được tự do của chính mình.”

Hà Khai Phục nhíu chặt lông mày: “Tôi nên bảo cậu lý trí, hay là nên nói cậu lãnh khốc? Việc này cậu không nói với Nhạc Thiệu bọn họ đi?”

Yến Phi trong tiếng nói mang theo yêu thương: “Mỗi lần nhìn thấy cuộc sống tùy ý của ba tiểu tử kia, tôi đều vô cùng cao hứng. Bọn họ thời điểm gọi tôi là ‘anh trai’, tôi liền cảm thấy vì bọn họ làm bất cứ điều gì cũng là chuyện đương nhiên. Cho dù là anh trai ruột của tôi, cũng chưa từng quan tâm tới tôi, đau lòng cho tôi, đem tôi trở thành người thân cận nhất như ba tiểu tử kia. Khi còn nhỏ, bọn họ luôn là người đầu tiên đem tới những thứ tốt nhất để tặng cho tôi, nhìn thấy tôi nhận lấy hoặc là ăn, bọn họ cười lên miễn bàn có bao nhiêu ngốc nghếch. Bọn họ có thể đối với tôi như vậy, tôi càng phải đối với bọn họ tốt hơn.”

Thanh âm của Yến Phi có chút ám ách.

“Nhưng mà hiện tại tôi thực hối hận. Nếu tôi biết tôi chết đi, bọn họ sẽ thống khổ như vậy, tôi nhất định sẽ không tự sát. Tôi nhất định sẽ đem phiền não của mình để nói cho bọn họ nghe, rồi mới cùng nhau tìm biện pháp để giải quyết. Tôi chung quy vẫn cảm thấy bản thân mình là anh trai, tôi phải vì bọn họ lo lắng thật tốt, nhưng tôi lại quên mất bọn họ là lão hổ, cũng không phải là mèo. Tôi đã quên mất, bọn họ là nam tử hán đỉnh thiên lập địa, không phải là kẻ yếu cần người khác bảo hộ…”

* đỉnh thiên lập địa:

đầu đội trời, chân đạp đất


Hà Khai Phục nghe được, rất sốt ruột nói: “Cậu hiện tại biết vẫn còn kịp. Liền giống như cậu đã nói, cậu chết đi, cậu có được tự do, mà bọn họ cũng có được tự do. Hiện tại cậu đã thay đổi thân phận, các cậu có thể cùng nhau sống hạnh phúc, không ai có thể bắt buộc cậu, lợi dụng cậu nữa. Đại Phi, tôi nói cho cậu biết, cậu thương bọn họ, vẫn luôn yêu bọn họ. Muốn nói người trong lòng của cậu là ai, trừ bỏ ba người bọn họ ra, không có khả năng là ai khác. Bốn người các cậu, trời sinh nên ở chung một chỗ, ai cũng được phép tách ra.”

Yến Phi hít hít cái mũi: “Có lẽ đi… tôi chưa từng nghĩ tới loại chuyện này. Tôi chỉ là theo thói quen có bọn họ ở bên người, theo thói quen vừa quay đầu lại liền có thể nhìn thấy bọn họ, theo thói quen bọn họ vây quanh mình gọi mình là ‘anh’.”

“Cậu đúng là đại trì độn!” Hà Khai Phục hoàn toàn không còn gì để nói.

“Chỉ là hiện tại tôi cứ nghĩ tới bọn họ cùng Đỗ Phong lên giường liền không được tự nhiên, tôi khó chịu.”

Hà Khai Phục đã vô lực phun tào.

“Cậu ghen tị, mùi dấm chua thực nồng, ít nhất là một bình lớn dấm chua.”

“Kia vì sao tôi lại không ăn dấm chua đối với người khác? Thiệu Thiệu bọn họ cũng không phải chỉ làʍ t̠ìиɦ với một mình Đỗ Phong.” Yến Phi không thể giải thích được tâm tình của mình.

Hà Khai Phục lại hóa thân trở thành bác sĩ tâm lý, phân tích nói: “Nhạc Thiệu bọn họ mặc kệ là tìm ai, trong lòng cậu khẳng định đều rất rõ ràng, chẳng qua chỉ là chơi đùa. Cậu là nam nhân, không phải là nữ nhân, bọn họ ra ngoài chơi đùa, cậu đương nhiên sẽ không để trong lòng. Nhưng Đỗ Phong thì không giống, Đỗ Phong lớn lên có khuôn mặt giống cậu a. Nhạc Thiệu bọn họ tìm Đỗ Phong để làm thế thân, điều này khẳng định có tác dụng di tình. Bọn họ đem tình cảm của bản thân đối với cậu di chuyển tới trên người một người khác, cậu không ăn dấm mới là lạ. Hơn nữa Đỗ Phong tới vũ nhục cậu, cậu càng giận chó đánh mèo. Tóm lại một câu, chính là ghen, không có gì khác.” Cuối cùng, gã cảm khái, “Tôi nói này, tình cảm của các cậu quả thực là khiến cho thiên địa phải sợ, quỷ thần phải ghê. Ngay cả mệnh cũng đem ra để chơi đùa.”

Yến Phi nghiêng đầu nhìn Hà Khai Phục: “Là như thế sao?”

Hà Khai Phục hận không thể bổ đầu của đối phương ra, oán hận nói: “Cậu là tên đại ngu ngốc, còn dám hoài nghi tôi. Tôi nói phải thì chính là phải!”

Ngay ở lúc Hà Khai Phục đang chuẩn bị tiếp tục thao thao bất tuyệt một phen, nói ra quan điểm cùng luận chứng của bản thân, Yến Phi nhẹ nhàng nói ra một câu: “Cậu nói vậy thì chắc là vậy đi.”

Hà Khai Phục một hơi nghẹn ở trong cổ họng, thống khổ ho khan vài tiếng. Gã tựa như gặp quỷ nhìn về hướng Yến Phi, đồng thời còn phải cố gắng vững vàng lái xe. Mẹ nó, thực sự là vội chết gã.

“Cậu tiếp nhận? Liền cứ như vậy thừa nhận?” Người này thông suốt?

Yến Phi một bộ dáng nhận mệnh, nói: “Không chấp nhận thì còn phải làm sao? Có thích hay không cũng đều trốn không nổi. Cho dù tôi đối với ba tiểu tử kia không phải là yêu, tôi cũng không thể rời khỏi bọn họ, không thể lại tiếp tục nhìn bọn họ thống khổ tự hại chính mình. Tôi coi như bản thân kiếp trước thiếu nợ bọn họ, cho nên giờ phải trả. Không phải chỉ là tâm thôi sao, tôi cho là được, dù sao có giữ lại cũng vô dụng.” Hắn đời trước đã chết, không tính.

“Tôi khinh, cậu cuối cùng cũng chịu thả lỏng, tôi cuối cùng cũng đã có thể ngủ yên sống khỏe.” Hà Khai Phục khoa trương lau lau đám mồ hôi không tồn tại, bất quá gã thực sự vì bốn người này mà cao hứng. Chỉ cần Yến Phi chịu thả lỏng, chuyện còn lại liền tốt lắm.

“Bất quá chuyện Đỗ Phong cũng không dễ bỏ qua như vậy. Lần trước bọn họ chọc tôi tức giận, tôi cũng không cùng bọn họ so đo, hiện tại thù mới hận cũ, hôn môi làʍ t̠ìиɦ gì đó bọn họ cũng đừng nghĩ tới. Trước cứ qua hai tháng bế môn tự ngẫm rồi lại nói sau. Thời điểm tôi nguôi giận về chuyện của Đỗ Phong, những cái khác lúc ấy hãng nói. Tôi những lời nói với cậu trong hôm nay, nếu cậu dám tiết lộ cho ba tiểu tử kia một chữ, cậu nhất định phải chết.”

Yến Phi bày ra tư thế một con dao, uy hϊếp Hà Khai Phục.

Hà Khai Phục lập tức giơ tay phải lên cam đoan: “Tôi một chữ cũng sẽ không nói cho bọn họ biết (hơn một chữ thì có thể)! Lúc này tôi tuyệt đối là đứng bên phe của cậu.”

“Vậy cũng không sai biệt lắm.” Yến Phi thu tay, tươi cười trên gương mặt thiếu đi sự phiền muộn. Hà Khai Phục nhìn hắn nở nụ cười, chính gã cũng bật cười.