Chương 2

06.

Có hai điểm đầu là đoạn thẳng.

Có một điểm đầu là tia.

Đường thẳng không có điểm đầu.

Tề Minh và Dịch Dao giống như là hai tia xuất phát từ cùng một điểm đầu, nhưng lại đi theo hai hướng khác nhau. Thế là càng ngày càng xa. Càng ngày càng xa.

Ngày nào cũng trở nên khác với ngày trước đó. Hai sinh mệnh được viết thành hai phiên bản ngoáy và nắn nót, rồi thời gian xối qua làm sắc màu phai nhạt, khó mà nhận ra.

Sinh mệnh trước tuổi mười hai như đều ngưng tụ thành một điểm đầu giống nhau.

Cùng lớn lên trong con ngõ hẹp dài chật chội. được đeo khăn quàng đỏ trong cùng một năm. Thích xem hoạt hình Doraemon vào giờ cơm tối. Lúc đó gia đình Tề Minh vẫn là gia đình bình thường. Bố vẫn chưa kiếm đủ hai triệu để mua một căn hộ chung cư đắt tiền. Ánh mặt trời vẫn chiếu xuống những sinh mệnh kiên cường trong u ám từ một góc độ giống nhau.

Từ năm mười hai tuổi đó, sinh mệnh phóng ra thành hai tia về hai phương hướng.

Trong trí nhớ của Tề Minh, hoàng hôn mùa hè năm ấy, bố của Dịch Dao kéo theo một chiếc va li nặng nề rời khỏi con ngõ này. Trước lúc đi, ông ta ngồi xuống ôm Dịch Dao, Tề Minh bò trên bệ cửa sổ, nhìn thấy lệ nóng tràn ra từ khóe mắt bố cô.

Năm mười ba tuổi, cậu nghe thấy Dịch Dao nói, mẹ tớ là một con điếm. Bà ta là một người phụ nữ thối nát.

Mỗi sinh mệnh đều như một trái quả vui vẻ và căng mọng. Nhưng có những sinh mệnh bị tổn hao quá sớm, để lộ cả hạt giống nhăn nheo avf cứng ngắt bên trong.

07.

Như hạt giống nhăn nheo và cứng rắn.

Dịch Dao nằm trong bóng tối. Nghĩ như vậy.

Ngoài cửa sổ là hơi lạnh thấu xương của mùa đông. Trên bầu trời nhờ nhờ lơ lửng những đám mây nặng nề màu xám như chì. Ánh trăng không thể xuyên qua được.

Có điều cũng phải nói, làm gì có ánh trăng.

Chỉ là đèn nhà Tề Minh đối diện vẫn sáng thôi.

Rèm cửa sổ phòng mình bị ánh đèn màu vàng từ cửa sổ nhà cậu ấy chiếu vào hắt thành một quầng sáng êm dịu. Có lẽ cậu ấy vẫn đang học, bên cạnh là một cốc cà phê hoặc trà sữa nóng. Có lẽ còn có một bát vằn thắn vừa nấu xong.

Dù sao cũng là một người không giống mình.

Tề Minh mười bảy tuổi, có khuôn mặt trẻ đến mức gần như phát ra ánh sáng. Bên trong chiếc sơ mi trắng và áo khoác đồng phục màu đen là khung xương cao ráo cùng bắp thịt rắn chắc. Nam sinh mười bảy tuổi, tựa hồ có thể nghe thấy cả tiếng răng rắc khi lớn lên.

Thành tích đứng đầu toàn trường. Lớp trưởng. Trong tình huống hôm trước vừa ngã trẹo chân vẫn về nhì giải thi chạy cấp thành phố. Gia đình bình thường, nhưng cũng sẽ nhanh chóng rời khỏi con ngõ này, chuyển đến sống trong tiểu khu đắt tiền có thể nhìn thấy cảnh sông.

Mặc đồng phục trường học nghiêm túc, chưa bao giờ nhuộm tóc, không bấm lỗ tai, không mặc áo phông thay cho sơ mi bên trong áo khoác đồng phục để làm đẹp như những nam sinh khác.

Thích sinh vật. Và cả văn hóa cùng lịch sử châu Âu.

Vừa vào trường đã bắt đầu nhận được thư tình của nữ sinh các lớp khóa trên hoặc cùng khóa. Nhưng cho dù là nhận được bao nhiêu bức, lần nào cũng có thể khiến cậu đỏ mặt.

Còn mình ư?

Theo lời nói của bà mẹ độc địa của mình thì chính là “Âm khí nặng”, “Tử khí ngột ngạt”, “Mày mà còn nằm chết gí ở nhà là sẽ sinh đầy dòi bọ trên người”.

Mà bản thân như vậy, mỗi sáng trong con ngõ nhỏ, lại gặp Tề Minh hoàn toàn không giống mình.

Sau đó cùng nhau đi ra đầu ngõ ngập tràn ánh sáng.

Đi đến ngọn nguồn của ánh sáng.

Đây giống như một phép ẩn dụ đau buồn.

08.

Dịch Dao ngồi trên bồn cầu. Trong lòng chỉ toàn lạnh giá.

Đã bao nhiêu tuần không có rồi? ba tuần? Hay là gần một tháng rồi?

Nỗi sợ hãi không nói nên lời khiến cô siết chặt tay đến mức các khớp xương trắng bệch. Tới tận khi ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa thô bạo của mẹ, cô mới vội mặc quần vào, mở cửa ra.

Không ngoài dự tính, lập tức nghe thấy mẹ nói: “Đóng chặt cửa lâu như vậy, mày định chết ở trong đó đấy à?”

“Nếu có thể chết được thì đã tốt.” Dịch Dao thầm trả lời trong lòng.

Nhà ăn lúc nào cũng ken đầy người.

Tề Minh xách cặp l*иg đi tìm rất lâu mới được hai chỗ còn trống, thế là vẫy tay với Dịch Dao từ phía xa, gọi cô tới ngồi.

Lúc ăn cơm, Dịch Dao luôn ăn rất chậm. Tề Minh mấy lần quay đầu sang nhìn cô, cô vẫn chỉ cầm đũa không động, nhìn chằm chằm vào bát như thể trong đó đang mọc lên một đóa hoa. Tề Minh mấy lần ngán ngẩm dùng đũa gõ gõ lên thành cặp l*иg của cô, cô mới bừng tỉnh lại, nhẹ nhàng cười cười.

Đến tận lúc mọi người trong nhà ăn gần như đã đi hết cả, Dịch Dao và Tề Minh mới ăn xong và đi ra ngoài.

Máng nước rửa tay phía sau nhà ăn cũng không còn ai.

Một loạt vòi nước xếp hàng ngang vẫn đang chậm rãi nhỏ nước xuống máng.

Tề Minh kéo tay áo lên, đặt cặp l*иg xuống dưới vòi nước. Vừa vặn vòi đã cảm thấy lạnh thấu xương, không nhịn được liền kêu lên một tiếng rồi rút tay về.

Dịch Dao đưa tay ra cầm lấy cặp l*иg của cậu ta, bắt đầu rửa dưới vòi nước.

Tề Minh nhìn bàn tay cô rửa cặp l*иg, không có móng tay dài như các nữ sinh khác, cũng không trắng muốt mịn màng vì được chăm sóc tỉ mỉ như các nữ sinh khác. Trên ngón út của cô còn có một vết nẻ màu đỏ nứt toác.

Cậu nhìn cô lặng lẽ cọ chiếc cặp l*иg inox của mình, cảm thấy như có hòn đá nào đó lăn vào một nơi không biết tên trong l*иg ngực, lăn đến một góc không biết tên khác, sau đó từ trong bóng tối truyền đến một tiếng vang yếu ớt.

Cậu không nhịn được đưa tay ra vuốt mái tóc hơi xòa xuống của cô bạn học.

“Cậu bôi hết mỡ trên tay lên tóc tớ đấy à?” Dịch Dao quay đầu lại, cười mơ hồ.

“Cậu nói chuyện đúng là…” Tề Minh nhíu mày, cảm thấy hơi tức giận.

“Đúng là làm sao?” Nữ sinh quay đầu lại, vẻ mặt lạnh lùng. “Đúng là giống mẹ tớ đúng không?”.

Tiếng nước chảy vẫn ào ào.

Như thể van nước đột nhiên bị vặn mở, chỉ cần không có người đóng lại thì sẽ chảy ra không ngừng. Đến tận lúc chảy hết những gì được chứa bên trong.

Từ nhà ăn đi về phòng học là một con đường nhỏ yên tĩnh có bóng cây. Nhưng hai hàng ngô đồng bên đường chỉ còn lại trạc cây trơ trụi trong mùa đông.

Lá cây phủ kín mặt đất. Có cả màu vàng, màu đỏ. Dần dần thối rửa trong nước mưa của ngày hôm trước. Trong không khí dậy lên mùi lá cây quanh quẩn.

“Tại sao tớ lại cảm thấy có mùi ẩm mốc nhỉ?” Dịch Dao giẫm lá rụng dưới chân, đột nhiên hỏi.

Tề Minh không trả lời. Vẫn đi về phía trước. Đến lúc cảm thấy bên cạnh không có tiếng động mới quay đầu lại, nhìn thấy Dich Dao đã tụi lại sau mình ba, bốn mét.

“Làm sao thế?” Tề Minh nhướng mày hỏi.

“Buổi chiều cậu có thể mua giúp tớ một thứ được không?”

“Được. Mua cái gì?”

“Que thử thai.”

09.

Một cánh chim bay qua trên đầu bỏ lại tiếng kêu sắt nhọn, cắt thành một vết rách trong suốt giữa không trung. Bàn tay dính đầy nước bị gió thổi lạnh buốt, gần như đã mất đi tri giác.

Hai người mặt đối mặt nhìn nhau. Ai cũng không nói gì.

Gió gần như muốn thổi tan toàn bộ mây trên trời.

Bầu trời mùa đông luôn mang theo gió lạnh. Gió gần như đã thổi trọn cả một mùa đông. Thổi đến lúc không còn lại thứ gì. Chỉ có ánh sáng nhờ nhờ từ trên trời chiếu xuống cứng ngắc.

“Là Lý Triết à?”

“Còn ai ngoài cậu ấy.”

“Các cậu…làm rồi à?”

“Làm rồi.”

Đối thoại đơn giản đến mức gần như không thể có cách hiểu thứ hai nào. Chính vì đơn giản, không có hiểu lầm, không có nhầm lẫn, nên mới kéo tới một cảm giác đau xót ngày càng giằng xé trong l*иg ngực Tề Minh. Như là vết thương chưa được băng bó tốt, lại bị lớp băng gạt vốn phải đóng vai trò bảo vệ cọ vào theo từng nhịp cử động, mang tới càng nhiều đau đớn. Đau chầm chậm, đau tái hồi, đau nhức nhối.

Tề Minh ngồi trên xe, chống một chân xuống đất, phía trước là đèn đỏ. Tất cả xe cộ đều dừng lại.

Lần trước cô quyết định đến với Lý Triết, Tề Minh cũng biết.

Lý do của Dịch Dao đơn giản đến mức có thể nói là nực cười: “Sẵn sàng đánh nhau vì cô. Rất đẹp trai. Sau khi tan học biết chờ ở cổng trường để đưa cô về nhà”.

Lúc đó Tề Minh thậm chí còn nhỏ giọng lẩm bẩm: “Những việc này chảng phải tớ cũng có thể làm được hay sao”. Dòng máu nóng của tuổi trẻ chảy trong l*иg ngực. Cau mày, giọng nói mang một chút tức giận.

“Tất cả mọi sinh vật đều có một bản tính là xu lợi tránh hại. Giống như vi sinh vật ở chỗ nước có nồng độ muối cao thì sẽ tự động bơi đến chỗ nước có nồng độ muối thấp, không ai lại thích đâm đầu vào phiền phức”. Trên mặt Dịch Dao là nụ cười lạnh nhạt: “Còn tớ chính là một phiền phức lớn.”

Từ đó trở đi, mỗi lần Tề Minh nhìn thấy Lý Triết chờ ở cổng trường, nhìn thấy Dịch Dao nhận được hoa tươi, nhìn thấy Dịch Dao trốn học để tìm Lý Triết, cậu đều cảm thấy như thể có ai đó đột nhiên cắm vào người mình mộtmũi kim tiêm to lớn, sau đó từ từ hút hết những thứ bên trong.

Hư không vĩnh viễn không thể lắp đầy.

Mỗi lần nhấn chân xuống bàn đạp, Tề Minh đều cảm thấy như đang bơm hơi vào trong thân thể. Tựa như không ngừng đạp chiếc bơm chân, đến tận lúc thân thể bị thổi lên như bóng bay, căng phồng, gần như sắp nổ.

Đạp xe trọn một tiếng, đã sắp hết địa giới thành phố, Tề Minh cảm thấy có lẽ sẽ không còn người nào biết mình nữa, mới dừng lại tìm một hiệu thuốc, cúi người chui vào. Cậu tìm được quầy dụng cụ sinh đẻ kế hoạch, cúi đầu nhìn một chút, sau đó dùng ngón tay chỉ lên tủ kính, nói: “Cháu mua một hộp que thử thai”.

Cô bán hàng phía sau tủ kình vẻ mặt rất phức tạp, khóe miệng mang một chút đùa cợt, lấy ra một hộp giấy nhỏ ném lên mặt tủ, chỉ chỉ quầy thu ngân phía bên phải: “Qua bên kia trả tiền.”

Thanh toán tiền xong, Tề Minh cất đồ ào trong cặp sách, lúc xoay người đẩy cửa ra thì nghe thấy từ phía sau vang lên một câu nói dửng dưng: “Chậc chậc, tụi con gái bây giờ cứ nhìn thấy mấy thằng đẹp trai là cả người bủn rủn không còn biết trời đất đâu nữa.”

Tề Minh ném cặp sách vào giỏ xe phía trước, đưa tay gạt nước mắt nóng bỏng trên bờ mi.

Cậu trèo lên xe, đạp về phía trời chiều hoàng hôn mịt mờ.

Dòng xe cộ đông nghịt nhanh chóng nhấn chìm bóng dáng mặc đồng phục màu đen.

Ánh sáng rất nhanh biến mất trên bầu trời.

Lúc dắt xe đi vào ngõ thì trời đã hoàn toàn tối hẳn. Cửa sổ các nhà trong ngõ đều hắt ra ánh sáng ấm áp màu vàng, làm vợi bớt cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông.

Tề Minh dắt xe đi tới bên ngoài phòng bếp nhà Dịch Dao, nhìn thấy Dịch Dao trong bếp đang đưa tay che miệng, ho sặc sụa vì khói dầu.

Cậu giơ tay lên, chìa quyển vở ra nói: “Cho cậu, thứ cậu cần.”

Dịch Dao dùng tay đảo rau, gác lại công việc bếp núc, lau vết dầu vao tạp dề rồi đưa tay ra cầm lấy quyển vở được đưa qua cửa sổ.

Tề Minh buông tay, không nói lời nào nữa, tiếp tục dắt xe về nhà mình.

Dịch Dao mở quyển vở, lấy hộp que thử thai được giấu bên trong ra, giấu vào túi quần.

10.

Trong cuộc đời mỗi cô gái đều có một chàng trai như vậy. Tình cảm không phải là tình yêu, người cũng không phải bạn trai mình.

Nhưng trong phạm vi gần nhât xung quanh mình, nhất định có vị trí dành cho người đó.

Nhìn thấy thứ gì đẹp đẽ sẽ không nhịn được đưa cho người đó xem. Nghe thấy bài hát hay sẽ không đừng được sao chép từ trong máy MP3 của mình cho người đó nghe. Nhìn thấy vở đẹp cũng không đừng được mua hai quyển, một quyển cho người đó dùng, dù biết người đó không thích dâu tây màu hồng nhạt. Lúc muốn khóc sẽ gửi tin nhắn cho người đó đầu tiên. Lúc cãi nhau với bạn trai cũng tới tìm người đó đầu tiên.

Dù không biết bao giờ người đó sẽ biến mất khỏi cuộc đời mình, trở thành hoàng tử của một cô gái khác, còn cô gái đó cũng sẽ vì cậu ta mà biến thành công chúa. Nhưng trong thời gian cậu ta vẫn còn ở trong phạm vi bên cạnh mình, mỗi cô gái đều dùng hết sức mình mà tham lam hưởng thụ và tiêu hao hết cậu ta cũng như tất cả những gì mà cậu ta mang đến.

Trước mặt một người như vậy, mỗi cô gái đều trở nên diu dàng, tốt đẹp, biết cách quan tâm.

Cho dù về sau con người hoàn mỹ của mình đã không còn quan hệ gì với chàng trai này nữa.

Nhưng thứ tình cảm như vậy vĩnh viễn còn hơn cả tình yêu.

Tề Minh là người vượt qua tình yêu. Truyen DKM.com

Nước mắt rơi xuống từng giọt nối tiếp, hệt như vòi nươc bị ai đó quên vặn chặt. Nước mắt rơi vào dầu sôi trong nồi, bắn tung tóe khắp nơi.

Bắn lên cánh tay bỏng rát.

Cho tay vào xối dưới vòi nước lạnh, xối mãi, xối đến lúc cả cành tay đều tê liệt vì lạnh cóng.

Nhưng nước mắt vẫn không sao ngừng lại được.