Chương 2

Trong lúc hít thở, Tào Lâm chỉ cảm thấy mũi mình cay cay, khi hắn thấy mọi chuyện không ổn thì đám thuộc hạ đã kêu lên, “Thiếu gia!”

“Nước! Nước! Mau mang nước đến đây!” Tào Lâm tức giận hét lên, chỗ bột kia lại bị hít vào thêm một chút, khiến cổ họng bỏng rát.

Tào Tiểu Thử chạy vào xe lấy túi nước ra, vừa vặn vừa chạy tới, “Thiếu gia! Nước tới... a!”

Cũng không biết viên đá đen đủi từ đâu mọc ra khiến Tào Tiểu Thử vấp ngã, nước bị đổ sạch.

“Mẹ nó, đúng là một đám ngu!” Tào Lâm tức ói máu.

Thấy vậy, Bạch Chính Phong bị trói chặt trên cây nhất thời quên đi bi thương cả nhà bị hại, l*иg ngực phập phồng, không nhịn được cười ra tiếng.

Tào Lâm chỉ vào khuôn mặt vui vẻ của Bạch Chính Phong run giọng nói, “Cứ chờ đó, ta sẽ tính sổ với ngươi sau! Đi thôi!”

“Thiếu gia đi đâu?”

“Thằng ngu này! Đương nhiên là đi tìm nước.!”

Tào Lâm chỉ để một mình Tào Tiểu Miêu ở lại trông chừng Bạch Chính Phong, để tránh tiểu tử kia bị hổ rừng ăn mất, còn mình dẫn theo bốn thuộc hạ khác đi tìm nước.

Chỗ xuân dược Tào Tiểu Cẩu mua cũng phải đến nửa cân, ước chừng Tào Lâm hít vào một nửa, đây chính là liều lượng chết người!

Không lâu sau, hắn thấy toàn thân nóng bừng, chỗ nào đó bên dưới kia có xu hướng ngóc đầu lên, hắn kêu thầm trong lòng không ổn, may mắn là lúc này họ tìm thấy một thác nước.

Tào Lâm vừa nhìn thấy hồ nước liền không quan tâm gì nữa, quần áo cũng chẳng cởi, lao thẳng xuống.

Vào những ngày hè nóng nhất, nước trong hồ bị nắng chiếu vào nên cũng không quá lạnh.

Tào Lâm cẩn thận rửa mặt trong nước, sau đó không ngừng súc miệng, nhưng cậu em giữa hai chân kia càng lúc càng sưng lên, khiến hắn đau đớn.

“Thiếu gia, thiếu gia không sao chứ?” Bốn người trên bờ lo lắng nhìn.

Tào Lâm mặt đỏ như quả hồng, chỉ vào bốn người chửi, “Mẹ nó chúng mày còn đứng đó làm gì, không mau đi tìm thuốc giải cho ông?”

“Dạ, dạ!” Bốn người liền chạy nhanh như gió.

Tào Lâm thấy thế lại chửi, “Mẹ nó chúng mày cũng không cần đi hết chứ...”

Chửi được một nửa lại nghĩ, bộ dạng xấu hổ hiện tại này của mình cũng phải được phát tiết mấy lần, không thể để đám thuộc hạ nhìn thấy được.

Tào Tiểu Cẩu do dự xoay người, nịnh nọt hỏi, “Vậy nô tài ở lại cùng thiếu gia...”

“Cút!” Tào Lâm quả quyết đáp.

Tào Tiểu Cẩu chỉ có thể ủy khuất cút đi.

Tào Lâm ở trong nước một lúc liền cảm thấy bủn rủn chân tay, đầu óc choáng váng, sợ đám thuộc hạ còn chưa về thì mình đã chết đuối trong nước liền kéo lê thân thể nóng rực lên bờ.

Hắn dựa vào gốc cây, cách lớp quần ướt sũng, dưới sự chứng kiến của thiên địa mà tự an ủi mình.

Nhưng cứ tuốt mãi, nam căn đáng ghét vẫn đau không chịu nổi, toàn thân nóng rực. Điều kỳ lạ hơn là chỗ túi tinh của hắn cũng trở nên ẩm ướt, rất nóng.

Tào Lâm choáng váng tuốt, ngoài đau đớn ra thì chỉ có đau đớn, nhưng động tác tay vẫn dùng thêm sức, như muốn chỉnh lại cái thứ đòi mạng này.

Cha ơi, là nhi tử có lỗi với cha.

Tào Lâm mơ hồ nghĩ.

Nhà chúng ta phen này tuyệt hậu rồi... không biết cái thân già của cha có thể bổ sung thêm mấy đứa con trai cho nhà chúng ta không nữa...

“Vị công tử này, ngươi... không sao chứ?”

Một giọng nam trong trẻo vang lên, trong thanh âm mang chút do dự.

Tào Lâm miễn cưỡng nâng mí mắt lên, lờ mờ thấy một nam nhân áo đen dắt ngựa đứng cách đó không xa.

Dù ý thức mơ hồ nhưng hắn vẫn rất ngại, hắn chật vật kéo lại quần áo của mình.

“Trúng độc sao?”

Thanh âm người đó phát ra ngay bên cạnh.

Bàn tay mát lạnh đặt lên cổ tay hắn một lúc, “Hạc hoan tán? Ngươi đã đắc tội với ai mà bị hạ thuốc liều nặng như vậy?”

Tào Lâm làm sao có thể nói là mình mua thuốc hại người sau đó thành hại mình chứ? Dù trạng thái hiện tại của hắn không cho phép hắn giải thích, nhưng hắn vẫn ậm ừ ra tiếng.

Nam nhân nhất thời dừng lại, nói: “May mà lúc ta xuống núi có mang theo chút huyễn băng phiến, hãy dùng nó đi!”

Biết người này đến cứu mình, cả người Tào Lâm liền thả lòng.

Toàn thân đỏ bừng như tôm luộc, chỗ cổ tay được người kia chạm vào như được giảm nhiệt, cảm giác vô cùng dễ chịu, khiến hắn không nhịn được nhích lại gần nam nhân một chút.

Ngay sau đó, một thứ gì đó lành lạnh được nhét vào miệng hắn, còn kèm theo vị ngọt tan chảy.

Tào Lâm không nỡ cố mím môi thật chặt, trong nháy mắt cảm giác có thứ gì đó bị kéo ra khỏi miệng.

“Mẹ ơi, đừng che nữa, con nóng lắm!” Tào Lâm lầm bầm ôm lấy, chỉ cảm thấy cơ thể bồng bềnh giữa đại dương may mắn vớ được một “tảng băng” thật lớn, có thể cứu mạng hắn.

“Ngươi...”

Tuy đã uống thuốc giải, nhưng cần đợi một lúc mới có tác dụng.

Vì vậy Tào Lâm không chút kiêng kị ôm lấy “tảng băng”, hết kêu cha gọi mẹ, rồi lại xưng huynh gọi đệ.

Trong khoảng thời gian này, “tảng băng” như thành tinh, mọc ra chân tay, mấy lần muốn đẩy hắn ra để bỏ chạy, nhưng đều bị Tào Lâm sống chết kéo lại.

Đợi đến khi Tào Lâm hoàn toàn tỉnh lại, phát hiện quần áo mình xộc xệch, thích thú ôm lấy nam nhân áo đen.

Còn nam nhân xa lạ đó dựa người vào thân cây, một tay cầm kiếm, một tay chống đất, mặc cho Tào Lâm quấn lấy, rồi dùng ánh mắt vô cảm nhìn hắn.

“Vệ đại hiệp, thiếu gia nhà ta tỉnh chưa?”

Giỏi lắm, cảnh tượng khốn kiếp này không chỉ có hai người họ, mà còn có bốn người đám Tiểu Cẩu và Tiểu Thử đứng dàn hàng ở bên cạnh đợi, thận trọng dò hỏi.

“Tào công tử, công tử tỉnh chưa?”

“Ha ha, tỉnh rồi, tỉnh rồi.”

Tào Lâm xấu hổ bò ra khỏi người nam nhân.