Chương 5

Nói thật, hơi thở người này vừa lại gần Tào Lâm đã biết đối phương là ai.

Dù giọng người này vốn trong trẻo tự tại, nhưng giờ đây trở nên trầm khàn, Tào Lâm cũng không biết tại sao mình lại nhạy cảm như vậy...

“Vệ... Vệ Ninh?” Tào Lâm run rẩy hỏi.

“...”

Vệ Ninh ôm lấy Tào Lâm thắp đèn, không nói lời nào, khi cầm giá nến soi thì thấy khuôn mặt ngơ ngác của Tào Lâm.

“Lại là ngươi?” Vệ Ninh ban đầu sửng sốt một chút, sau đó chợt hiểu ra, khuôn mặt giễu cợt nói, “Ngươi vốn muốn hạ thuốc Chính Phong, đúng không?”

Mặc dù hành vi hạ thuốc “vợ nhỏ” của người ta bị bắt gặp, nhưng Tào Lâm cũng không sợ hãi.

Điều hắn sợ nhất là bị Bạch Chính Phong tỉnh táo bắt được, bởi vì tiểu tử họ Bạch kia nhất định sẽ ra tay gϊếŧ hắn.

Còn Vệ Ninh... dù là tình địch, nhưng Tào Lâm phải thừa nhận đây là người đàn ông tốt, tính tình ôn hòa.

Nên Tào Lâm lập tức giả bộ, “Ngươi nói gì vậy? Ta nghe không hiểu, ta vừa rồi chỉ vào nhầm phòng thôi.”

Vệ Ninh bật cười, “Cửa này ban đầu có khóa.”

“Ta vừa đẩy nó liền mở ra, ngươi nhớ nhầm rồi?” Tào Lâm trợn mắt nói dối.

“Vậy hạc hoan tán trong nước tắm thì sao?” Vệ Ninh hơi híp mắt, “Thuốc này không phải sản phẩm ở đây, duy chỉ có Quảng Ninh phủ cách đây 40 dặm mới bán. Trùng hợp là, thuốc xuất hiện, ngươi cũng xuất hiện theo?”

“Ta không biết, ngươi đừng hỏi ta!”

Tào Lâm muốn giở trò với Vệ Ninh, định nhân lúc Vệ Ninh buông lỏng tay liền vặn người bỏ chạy, không ngờ lại bị một cánh tay tóm lấy, đè chặt lên bàn.

“Mẹ nó, ngươi muốn làm gì?!” Tào Lâm bị đè trên bàn tức giận gầm lên.

Vệ Ninh nói một câu kỳ lạ, “Huyễn băng phiến ta mang theo lần trước đều cho ngươi dùng hết rồi.”

“Hả?”

Tào Lâm không biết “huyễn băng phiến ” Vệ Ninh nói là cái gì, nhưng lại cảm nhận được hạ bộ của Vệ Ninh đang dán chặt vào cơ thể hắn, và mông của hắn ngay lập tức bị một thứ vừa cứng vừa nóng áp sát vào.

“Có phải ngươi nên chịu trách nhiệm làm thuốc giải cho ta không?” Hơi thở Vệ Ninh càng lúc càng gấp.

Tào Lâm nhất thời không biết nói gì, sau đó hắn chợt hiểu ra.

“Đợi chút, Vệ Ninh! Không phải ngươi muốn...”

“Ngươi vốn hạ thuốc muốn cưỡиɠ ɠiαи người khác,” Vệ Ninh thản nhiên nói, “Bản thân làm việc xấu cũng nên có ý thức gánh chịu hậu quả chứ, phải không?”

“Không không, Vệ Ninh, Vệ đại ca, ta sai rồi!” Trên trán Tào Lâm chảy đầy mồ hôn, nhìn thấy tình hình bất ổn liền cầu xin tha thứ, “Nhưng ta không thành công! Ta thậm chí còn không có cơ hội chạm vào một sợi tóc của Bạch Chính Phong, ngươi không thể như vậy...”

Vệ Ninh không thèm nghe Tào Lâm ngụy biện, y liền cởi buộc tóc của Tào Lâm ra, trói hai tay hắn lại.

Lúc này, Tào Lâm trở thành cá nằm trên thớt, bị Vệ Ninh kéo lên bàn, cởi thắt lưng xuống.

Dù đã như vậy, Tào Lâm vẫn cố giãy chết, “Vệ Ninh, ngươi là đại hiệp! Ngươi không nên tính toán với tiểu nhân, a...”

“Đại hiệp? Ai phong?”

Vệ Ninh cười lạnh, tranh thủ vén mái tóc xinh đẹp của Tào Lâm, “Đừng lấy danh hiệu của Trung Nguyên các người đội lên đầu ta, trước ta cứu ngươi vì ta vui, giờ ta muốn thao ngươi, cũng vì ta vui. Thành thật chút đi.”

Ấn tượng của Tào Lâm về Vệ Ninh luôn là một người tốt cổ hủ, nên khi nghe xong mấy lời này liền không nhịn được mà há hốc mồm.

Sau đó, chiếc quần bị xé toạc.

Mông vừa lạnh, Tào Lâm liền không nhịn được nữa, vừa kêu vừa chửi bới, “Đừng động vào ta! Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi động vào ta thì ngươi chết chắc!”

Tào Lâm luôn khi nam phách nữ, làm sao cũng không tưởng tượng được có một ngày mình trở thành miếng thịt nằm trên thớt.

Vệ Ninh không thèm để ý một Tào Lâm già mồm, y mượn ánh nến vỗ nhẹ lên cái mông tròn trịa của Tào thiếu gia, “Ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngậm miệng lại, thả lỏng một chút. Ta không chuẩn bị gì cả, đợi chút nữa gây ra án mạng thì người chịu khổ là ngươi.”

Nói xong, Vệ Ninh một tay giữ Tào Lâm, một tay cởi thắt lưng của mình.

Tào Lâm nghe thấy vậy liền run lên.

Nói ra cũng có chút xấu hổ, Tào Lâm tuy to gan, nhưng ở phương diện này hắn... thật sự không có kinh nghiệm.

So với phụ nữ, Tào Lâm thích đàn ông hơn, mấy nha hoàn cha hắn chuẩn bị cho hắn vẫn còn nguyên vẹn, chưa động vào ai, nhiều nhất thì hắn chỉ vào kỹ viện vài lần thôi.

Mấy lần vào kỹ viện đó giúp hắn biết được giữa đàn ông với nhau thì chơi như thế nào, cảnh tượng lúc đó phải gọi là... máu chảy thành sông.

Mấy tiểu quan kia bị thao đến chảy máu vẫn luôn miệng kêu “sướиɠ quá”. Lúc đến lượt mình thì liền bị dọa sợ mềm luôn.

Nhớ lại điều này, mông Tào Lâm càng lạnh, cả lưng hắn đều là mồ hôi.

Do Tào Lâm tự làm tự chịu, là chính hắn hạ thuốc khiến Vệ Ninh vớ lấy mình hạ hỏa, e rằng mớ hỗn độn hôm nay khó thoát khỏi.

Tào Lâm chỉ có thể cầu xin, run rẩy hỏi, “Đại ca, ngươi... ngươi có kinh nghiệm không? Ngươi biết làm không?”

Vệ Ninh vỗ vai Tào Lâm, mơ hồ nói, “Tùy tình hình.”