Quyển 1 - Chương 1.2: Bị trưởng phòng lợi dụng chiếm tiện nghi

Mẫn Điệp lại cầm tay cậu, lần này nắm rất nhẹ nhàng, công khai cho cậu xem kỹ.

“Khi không khí hẹn hò trở nên ái muội, cậu có thể bắt đầu từ bước nắm tay,nếu đối phương không cự tuyệt, thì đồng nghĩa với việc cậu thành công bước đầu tiên.”

Mẫn Điệp nhẹ giọng giải thích nói, như đang thật sự nghiêm túc dạy cậu.

Tức khắc Ngô Bạch cảm thấy hơi hổ thẹn —— Người ta đã tốt bụng bỏ qua thời gian nghỉ lúc tan tầm để dạy một tên đầu gỗ như cậu, hơn nữa cũng không chê việc tiếp xúc tay chân với cậu, vậy làm sao cậu có thể phụ ý tốt của người ta được chứ?

Vừa rồi suýt nữa đã vứt tay người ta, không khác gì một tên không biết tốt xấu.

Ngô Bạch trầm mặc một hồi, cảm thấy không thể để lão sư giảng mãi được, cậu phải chủ động đặt câu, nghĩ đến đây liền căng da đầu hỏi, “Vậy, khụ khụ, vậy, nắm tay xong thì làm gì nữa?”

Mẫn Điệp cười như không cười mà nhìn cậu, sau đó chậm rãi nâng hai tay đang nắm chặt của hai người, đưa lên môi, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn hôn.

“!!”

Tức khắc Ngô Bạch trợn trừng mắt, hoàn toàn không thể tin được chuyện vừa xảy ra.

Nhưng rất nhanh cậu đã lý giải hành vi của Mẫn Điệp, biết rằng Mẫn Điệp làm như vậy đều là đang dạy cậu kỹ xảo trong yêu đương mà thôi, tất cả là vì giúp cậu, cho nên nhịn xuống xúc động muốn rút tay về, lắp bắp hỏi, “Đây, là làm gì vậy?”

Mẫn Điệp thấy cậu khẩn trương như thế, đột nhiên phì cười một tiếng, “Ngốc, đương nhiên là hôn lên tay cậu rồi.”

Nói trắng ra như thế làm Ngô Bạch xấu hổ muốn chết, hai tai nóng lên, “Anh không thấy chuyện này hơi…… Kỳ cục sao?”

Mẫn Điệp nghi hoặc nhướng nhướng mày, “Có gì đâu mà kỳ? Tôi đang hướng dẫn cậu cách tán tỉnh, chứ đâu học cách yêu đương với cậu?”

Hướng dẫn tán tỉnh , yêu đương……

Ngô Bạch buộc bản thân tiêu hoá hết mấy từ đó, lỗ tai càng thêm đỏ bừng.

Mẫn Điệp thấy cậu không được tự nhiên, liền mở miệng an ủi nói: “Cậu không cần nghĩ nhiều, chúng ta đều là đàn ông cả, nên sẽ không có chuyện lợi dụng điều này mà làm ra chuyện quá đáng đâu, cậu chỉ cần xem tôi như lão sư, tưởng tượng việc tiếp xúc thân mật giữa hai ta là một bài học, bình tĩnh chút, đừng lo.”

Lời nói thập phần chân thành, giọng điệu cực kỳ chắc chắn, giống như làm vậy là hết sức bình thường, hoàn toàn có lý do chính đáng, Ngô Bạch nghe xong, càng thêm cảm thấy bản thân đang đem chuyện bé xé ra to, nhạy cảm quá mức, lại lần nữa sinh ra hổ thẹn.

Mẫn Điệp là đàn ông, lại không phải là một cô nương, một kẻ to xác, thô tục như cậu thì có cái gì đáng để ngượng ngùng xoắn xít chứ.

Tâm lý phòng tuyến bị bốn lạng đẩy ngàn cân* mà bay hết, tuy Ngô Bạch vẫn cảm thấy có chút xấu hổ như cũ, nhưng trạng thái thả lỏng hơn nhiều so với lúc bắt đầu.

*Thành ngữ của người ta á, hiểu ngắn gọn là tâm lý phòng bị của bé bị ông công đánh bay tan tành.

Cậu tự điều chỉnh tốt tâm trạng, tận lực để bản thân không phải lo lắng vặt vãnh, sau đó hỏi, “Vậy tiếp theo phải làm sao?”

“Tiếp theo……”

Mẫn Điệp thả lỏng tay, đột nhiên nhích lại gần.

Hầu như ngày nào Ngô Bạch cũng gặp qua gương mặt này, nhưng chưa từng có giây phút nào khiến cậu hoảng loạn như bây giờ.

Mẫn Điệp lớn lên rất đẹp, thậm chí có thể dùng từ ‘xinh đẹp; dể hình dung, tuy nhiên hiện tại lại có chút khác lạ, trên nét mặt xuất hiện thêm một khí chất gợi cảm , lười biếng lại câu người, khiến Ngô Bạch cảm thấy áp lực cùng quẫn bách, một loại cảm giác chỉ nảy sinh khi cậu gặp phải một mỹ nữ.

Trong nháy mắt, mặt cậu đỏ như máu.

Khoảng cách giữa hai người đang không ngừng ngắn lại, mặt Mẫn Điệp càng ngày càng gần, sau đó nghiêng đầu, hôn lên khoé môi hơi hé mở vì ngây ngốc của Ngô Bạch.

Mẫn Điệp hôn cậu.

Cả người Ngô Bạch cứng đờ, quên cả hô hấp.