Chương 2: Bộ dạng văn nhã bại hoại

Phó Quyết Mân đẩy đẩy kính gọng vàng, cười khẽ bình tĩnh nói: “Mấy cậu đều nói Tiểu Nịnh là bà xã của tôi, thế thì phải giám sát chặt chẽ, không cho cậu đàn ông khác bên ngoài bắt cóc tiểu Ninh ngoan của chúng ta đi.”

Bạn cùng phòng ABC đồng loạt chậc chậc trêu chọc, bạn cùng phòng A trào phúng nói: “Xem bộ dạng văn nhã bại hoại của cậu, lừa dối đỉnh thật, không hổ là Phó luật của chúng ta đấy.”

Trì Nịnh cũng cười hùa lên theo, biết trong trường có lời đồn Phó Quyết Mân cao soái tính cách chu đáo, thành tích đứng đầu, tiếp theo là lý lịch thực tiễn ưu tú. Quan trọng là từ trước đến nay đều cho tất cả mọi cậu một bậc thang, ở trong trường được xếp hạng là ưu ái hòa hảo, chỉ cần mấy cậu bọn họ thân cận mới biết Phó Quyết Mân bề ngoài nho nhã lễ độ có vài phần tính cách ác liệt.

Đoàn cậu ăn cơm, ngồi xe đã đặt trước trở về trường học, đều là trò chuyện về việc thu thập hành lý về nhà trong kỳ nghỉ hè. Trì Nịnh cúi đầu sửa sang lại quần áo, trước mắt thấy một bóng đen, chỉ dựa vào bóng dáng liền biết cậu tới là ai, giật mình ngẩng đầu lên nhìn lại, quả nhiên là Phó Quyết Mân.

Phó Quyết Mân nói: “Mẹ của tôi kêu chúng ta ngày mai cùng nhau về nhà, chờ nửa tháng sau qua sinh nhật tôi rồi cậu lại về nhà, cũng khỏi cho cậu phải chạy tới chạy lui.”

Trì gia và Phó gia vốn là hàng xóm, Trì Nịnh từ nhỏ liền tung ta tung tăng đi theo Phó ca ca mặt lạnh nhà bên đi khắp nơi, suốt ngày kêu ca ca, hai nhà cửa sổ lại càng gần, Trì Nịnh nửa đêm gặp ác mộng tình lại, khóc lóc bò qua cửa sổ chạy đến phòng ngủ để tìm Phó Quyết Mân, Phó Quyết Mân nửa tỉnh nửa mê mà dỗ cậu ngủ, tên nhóc hai nhà ngủ một giấc đến gần trưa, nhưng khiến cho Trì gia cùng như cậu Phó gia đều xem Trì Nịnh là bảo bối mà lo lắng vì tìm không thấy. đợi đến khi tìm thấy được Trì Nịnh liền bị mắng cho một trận, leo cửa sổ nguy hiểm lắm biết không.

Cửa sổ của hai nhà cũng được thông nhau, Trì Nịnh công khai thường xuyên chạy đến ngủ ké.

Thẳng đến cấp hai, quê quán Phó gia quy hoạch dời đi được bồi thường một khoản tiền, Phó gia cũng dọn vào trong thành phố ở, cũng may hai cậu cấp hai cấp ba đều là học cùng nhau, trừ bỏ buổi tối là không gặp nhau, tuyển cùng một trường đại học, Phó gia tìm quan hệ chuẩn bị một chút lại vào ở cùng một ký túc xá, theo bình thường mà nói, thời gian nghỉ đông và nghỉ hè Trì Nịnh đều chạy tới nhà Phó Quyết Mân cùng ăn cùng ở, mẹ phó từ trước đến nay đều rất yêu thương Trì Nịnh ăn nói ngọt ngào như đứa con thứ hai, còn chưa đến thời gian nghỉ hè liền gọi mấy cuộc điện thoại, hỏi Trì Nịnh chừng nào đến Phó gia.

Vốn là nắm chắc Trì Nịnh sẽ cười đáp ứng việc này, nhưng Phó Quyết Mân lại ở trên mặt của Trì Nịnh nhìn thấy sự do dự: “Dì kêu tôi qua ở hả….”

“Làm sao vậy?” Phó Quyết Mân ý cười trên môi dần nhạt phai đi: “Có việc gì khác hả?”