Chương 66

Bầu trời phía xa trắng xoá, ánh mặt trời dần tản ra, tốp năm tốp ba bóng người mơ hồ đang đi trên con đường nhỏ.

Hai tay Tống Chi buông lỏng, đặt lên vai Giang Dã, cô nép vào trong lòng ngực anh, để anh bế mình lên lầu.

Tiếng bước chân đặc biệt rõ ràng trên hàng lang, kèm theo tiếng thở yếu ớt của người trong lòng ngực.

“Vẫn còn khó chịu sao?” Giang Dã cúi đầu nhìn cô, sau đó ôm chặt người trong lòng ngực, “Lát nữa về tắm rửa qua nhé?”

Tống Chi dùng ánh mắt u oán nhìn đầu sỏ gây tội, dù chỉ cọ xát một lần nhưng thân dưới vẫn còn nhớp nháp.

Tống Chi hừ một tiếng, đỏ mặt nói: “Sao lần nào anh cũng phải nói mấy câu đó thế.”

Ban ngày ban mặt không thấy xấu hổ sao?

Giang Dã bị Tống Chi nói thì cũng hơi xấu hổ, anh mím môi, hôn lên những giọt nước mắt trên mặt cô, nói: “Lời anh vừa nói em không nghe thấy sao?”

Thấy Tống Chi không trả lời, Giang Dã nói thêm một câu: “Cho dù anh không nói thì anh cũng sẽ tắm giúp em.”

“Ư…” Tống Chi nức nở, vùi mặt vào lòng ngực Giang Dã, “Giang Dã, anh đừng nói nữa! Nhắm mắt, ngậm mồm lại.”

Hứa Bình làm ca đêm, Giang Dã trực tiếp bế cô về nhà mình.

Chân trái vừa mới bước vào cửa nhà, Giang Dã nhìn thấy người trong nhà, cứng đờ tại chỗ.

Tống Chi bị anh ôm chặt vào lòng, hồi lâu không thấy Giang Dã vào nhà, cô ngẩng đầu muốn hỏi anh có chuyện gì.

Nhưng ai ngờ vừa mới ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Giang Dã nhìn thẳng về phía trước, gọi: “Mẹ.”

Lông mày của Tống Chi giật giật, đôi mắt mở to, cơ thể cứng đờ như một tấm sắt, cô chậm rãi quay đầu nhìn vào trong nhà.

Tóc Giang Niệm vén sang một bên, buông xoã tự nhiên, đung đưa nhẹ giữa không trung, vẫn duy trì động tác cúi xuống đi giày.

Nhìn thấy tư thế thân mật của hai người ở cửa, trên mặt Giang Niệm hiện lên vẻ ngạc nhiên, nhưng dù sao cũng là người từng trải qua sóng to gió lớn, lập tức khôi phục lại như cũ.

Đi giày xong, Giang Niệm vén tóc ra sau đầu, đôi môi mỏng hé mở, cười nói: “Là lỗi của mẹ, mẹ không nên dậy sớm, hai đứa…”

Tống Chi đột nhiên cảm thấy cuộc đời mình chấm dứt tại đây, vành tai đỏ bừng, cô vùi đầu vào trong lòng ngực Giang Dã, không dám nói một lời.

“Hai đứa cứ tự nhiên,” Giang Niệm cầm túi, xấu hổ cười nói: “Cái kia, mẹ…Hôm nay mẹ không về nhà.”

Giang Dã cau mày nhìn nụ cười của Giang Niệm, nỗi sợ ban đầu giờ đã biến mất không còn dấu vết.

Giang Dã hít một hơi thật sâu, bất đắc dĩ nói: “Mẹ về nhà hay không cũng không quan trọng.”

Nói xong, anh không quan tâm Giang Niệm nói gì, ôm Tống Chi đi vào phòng, sau khi đặt cô lên giường, Giang Dã xoay người đi vào phòng tắm.

Một lúc sau, Giang Dã cầm khăn ấm và một chậu nước đi ra, vén góc chăn, lau chân cho Tống Chi.

Phía dưới vang lên tiếng sột soạt, ngón tay của Giang Dã so với chiếc khăn lông trên tay giống nước chạm lửa.

Phía dưới truyền đến cảm giác ấm áp, khiến tiểu huyệt bủn rủn của cô cực kỳ thoải mái.

Tống Chi trốn trong chăn, chỉ để lộ đôi mắt, hai tay cầm mép chăn, nhìn ra bên ngoài.

Đôi tay của Giang Dã đang đặt giữa hai chân, nghiêm túc nhìn chằm chằm chỗ đó.

Tống Chi hơi xấu hổ, cô kéo chăn lêи đỉиɦ đầu, giấu cả người vào chăn, nói: “A Dã… Anh nhanh hơn chút nữa được không?”

Cô không nhìn thấy biểu cảm của Giang Dã, chỉ nghe thấy anh trầm giọng đáp lại, tay di chuyển nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã hoàn thành.

Trái tim trong ngực đập mạnh. Thấy Giang Dã dừng lại, Tống Chi thở phào một hơi, cuối cùng cũng giải toả được xao động của mình.

Nếu tiếp tục, sẽ xảy ra chuyện.

Tống Chi thò đầu ra khỏi chăn, giương mắt lên liền nhìn thấy Giang Dã ngồi ở mép giường, tập trung nhìn điện thoại.

Tống Chi tò mò, cô chống tay nâng người lên, vén mái tóc rối sang một bên, hỏi: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Nghe thấy giọng nói của Tống Chi, Giang Dã ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Em viết chương mới, anh muốn xem lúc em viết nữ chính hôn nó thì nam chính đang làm gì.”

Sau khi nói xong, Giang Dã lại bị Tống Chi mắng, nhưng Giang Dã chết cũng không chịu hối cải, anh cảm thấy làm một học sinh ham học cũng chẳng có gì sai.

Sau khi đưa Tống Chi đến trường, Giang Dã liền bắt xe quay lại Hồng Kông.

Tống Chi vừa mới ngồi xuống, chưa kịp lấy sách ra thì nhận được tin nhắn của Giang Dã.

【 Em yêu, chờ anh về, chúng ta đọc truyện làm một lần nhé?】

Tống Chi nhìn thoáng qua, toàn thân cảm thấy khó chịu.