Chương 12: Phòng vip số 0

Mọi người trong sảnh đều nhìn về phía sân khấu, ánh đèn rực rỡ, tất cả đều bị cậu cảm hóa rằng cậu đang tỏa sáng.

Sau khi hát xong là giờ nghỉ ngơi như thường lệ, sẽ không còn ca sĩ chính hát nữa, giai điệu quen thuộc của bài《Lucky》lại được phát.

Khán giả lúc này mới thoát khỏi dòng tâm trạng trước đó.

“Aaaahhh — —”

“Bạch Lạc! Bạch Lạc!”

“Nghe hay quá, bài này tự sáng tác sao?”

“Bạch Lạc đừng khóc!”

“Tôi không khóc đâu.” Bạch Lạc nhìn khán giả dưới sân khấu và lau đi những giọt nước mắt, cậu bị ám ảnh bởi điều này “Chỉ là do bụi bay vào mắt thôi.”

“Bạch Lạc, bảnh zai quá!”

“Nghe hay lắm!”

“Bạch Lạc, em yêu anh!”

“Yêu tôi sẽ rất khổ đấy” Bạch Lạc dở khóc dở cười.

*

Phòng vip số 0 trong quán bar.

“Quán bar của ông càng ngày càng có nhiều người tài rồi đấy.” Kỷ Vân Đình vừa cười vừa nhìn người đang khóc như mưa dưới tầng.

Ánh mắt Tề Trạch Xuyên nhìn người thanh niên đang đeo khẩu trang, nói với vẻ mặt lạnh lùng: “Đúng là không hiểu nổi gu thẩm mỹ của các người.”

“Theo gu thẩm mỹ của cậu, nếu mọi người phải cách nhau 2m thì quán đã đóng cửa từ lâu rồi.”

“Ông Vương chăm sóc cậu rất tốt nhỉ.” Kỷ Vân Đình hút điếu thuốc, tiếp tục nói: “Cậu không định về nhà xem thử à?”

“Không cần.” Giọng điệu nhẹ nhàng mang theo sự lạnh lùng xua đuổi người khác xa ngàn dặm.

“Được rồi, dù sao thì chuyện của em trai cậu cũng đã giải quyết xong cả rồi, chỉ là một minh tinh nhỏ mà cậu vẫn cố ý chạy đến đây, thật sự không hiểu nổi cậu đang nghĩ gì nữa.” Kỷ Vân Đình cầm chai rượu vang đỏ rót cho anh ấy.

“Cậu có tư cách nói thế à?” Cả người và giọng nói của Tề Trạch Xuyên đều tỏa ra vẻ lạnh lùng như băng.

“Đây không phải là việc của tôi nên cậu đừng đưa tôi theo.” Kỷ Vân Đình giơ tay đầu hàng, cảm nhận được chất dẫn dụ đập đang bồn chồn của Tề Trạch Xuyên rồi lấy một mũi tiêm màu xanh lam từ trong vali nhỏ màu bạc ra, chơi đùa trong tay “Tôi chỉ là một bác sĩ.”

“Bố cậu còn chưa cho cậu thừa kế công ty à?” Tề Trạch Xuyên vừa vươn tay hợp tác vừa hỏi.

Mũi tiêm màu xanh lam tiến vào trong cơ thể Tề Trạch Xuyên, chất dẫn dụ bồn chồn xung quanh của anh ấy dần dần bình tĩnh lại.

“Nếu tôi thừa kế công ty thì liệu tôi có còn ở đây với cậu không?” Kỷ Vân Đình khéo léo bỏ những vật dụng vứt đi vào trong chiếc vali nhỏ.

“Đây là lý do cậu để mặc cho dư luận phát tán à?”

“Là về độ hot, cậu có hiểu không? Cái này không giống với tài chính.” Kỷ Vân Đình nói.

……

Lúc này, Bạch Lạc trên sân khấu đang trấn an tình cảm mãnh liệt của khán giả, sau khi an ủi một hồi lâu rồi mới để cậu bước xuống sân khấu.

“Không sao chứ?” Tiểu Khưu đưa khăn giấy cho Bạch Lạc.

“Không sao, không sao” Nhận lấy tờ khăn giấy, gấp 2 lần rồi đặt lên lau mũi “”Nhập vai sâu quá thôi.”

Ông chủ: “Uống một ly whisky để bình tĩnh lại không?”

“Ông chủ hào phóng thế à?” Bạch Lạc mở to và chớp chớp đôi mắt đỏ hoe của mình “Có thể đổi thành 2 ly Baileys không?”

“Vãi mẹ!” Ông chủ nói một cách ghét bỏ “Một ly Baileys là đã ngọt đến tận cổ rồi.”

“Cảm ơn!” Bạch Lạc quay đầu nói với Tiểu Khưu “Anh Khưu, một ly Baileys thêm hồng trà nhé.”

Ông chủ nhìn Bạch Lạc lắc đầu:”Không biết tại sao thằng cu như cậu lại thích Baileys đến như vậy nữa, Omega đều đã đổi sang hương vị khác, chỉ có cậu vẫn còn ở lại thôi đấy.”

“Cái này sẽ không làm đau cổ họng.” Bạch Lạc nói, hơn nữa là do cậu rất thích đồ ngọt.

Không có nhiều Omega cũng loại rượu ngọt lịm này như cậu cả, ông chủ nói: “Nếu chứng minh thư không hiển thị cậu là Beta thì tôi đã nghi ngờ cậu có phải là Omega đang giả danh Beta không rồi đấy.”

“Nói cái gì thế, tôi chính là Beta!” Bạch Lạc nói với vẻ kiêu ngạo, cậu thật sự là trai thẳng!

Nửa giờ sau, Bạch Lạc uống vừa lòng thỏa dạ và trò chuyện vài câu với ông chủ, cậu định đi vệ sinh trước khi rời đi nhưng lại phát hiện nhà vệ sinh duy nhất ở tầng một đã đầy người rồi.

Tầng một có 4 nhà vệ sinh dành cho Beta, Beta nam 2 cái và Beta nữ 2 cái.

Tầng hai đều có nhà vệ sinh dành cho 6 giới, Alpha và Omega thường sẽ không vào sảnh nên hầu hết những người ở trong phòng VIP đều là khách quý.

Nhưng tầng dưới không còn chỗ nữa nên Bạch Lạc đành phải lên nhà vệ sinh tầng hai. Trên tầng hai còn có một lối thoát hiểm để đi ra ngoài, Bạch Lạc thỉnh thoảng tan làm cũng đi hướng này.

Vừa giải quyết xong nhu cầu sinh lý của mình, Bạch Lạc liền nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng cãi vã.

“Cô bỏ tôi ra!”

“Anh sợ gì thế anh yêu, lại đây nào!”

“Tôi không quen biết cô!”

“Thế bây giờ thì quen rồi đấy, hehehe……”

“Cứu với! Uhm uhm……”

“Bảo bối, hôm nay anh là của tôi rồi, hahahah……”

? ? ?

Giữa ban ngày ban mặt, lại có một người phụ nữ đang trêu chọc một chàng thanh niên!