Chương 14: Lương tâm của anh không thấy đau sao?

Mội giây rồi hai giây trôi qua nhưng vẫn không có bất kỳ tiếng trả lời nào, cậu suy nghĩ lại, chỉ mới vài giây trôi qua và tất cả mọi chuyện chỉ diễn ra trong nháy mắt,nói không chừng chàng trai kia vẫn còn chưa tìm thấy ông chủ.

Vậy đây là ai?

Tiếng bước chân vang lên ngay trước mắt, đó là một đôi giày da màu đen bóng loáng.

“Nhanh lên, đây là một con mụ điên!” Bạch Lạc cố bám vào bức tường cầu cứu, cậu thậm chí còn không có sức để ngẩng đầu lên, cảm thấy mắt cá chân mình cũng đã bị trật rồi.

Cho dù Bạch Lạc hét lớn nhưng đôi giày da màu đen trước mặt lại không hề có ý định di chuyển một chút nào.

“Haizz — —” Người phụ nữ có vẻ rất bất mãn với sự không nghe lời của bảo bối nhà mình, bàn tay ả đang nắm lấy mắt cá chân của cậu được thay bằng việc kéo quần của Bạch Lạc.

Động tác đột ngột như vậy, cứ như thế ả ta mượn lực của động tác giãy của cậu, đợi Bạch Lạc kịp phản ứng thì người phụ nữ đã túm lấy quần cậu đặt mông ngồi xuống đất.

Cứ như thế, Bạch Lạc đã bị lột sạch chỉ còn lại một chiếc quần đùi thê thảm.

“Em đến với anh đây!”

Bạch Lạc chửi thề một câu rồi nhân lúc người phụ nữ ngã xuống, Bạch Lạc liền nhảy dựng lên nhưng quên mất mắt cá chân mình bị thương, liền mất thăng bằng rồi ngã nhào về phía sau.

Người đứng gần đó xem kịch dường như cũng nhìn thấy Bạch Lạc rồi, một bóng đen lao về phía Bạch Lạc.

Mùi rượu thoang thoảng xộc thẳng vào mũi Bạch Lạc, có chút nồng nặc và toát ra chút say và còn có chút mùi hương sảng khoái của tuyết tùng, khiến Bạch Lạc sửng sốt trong nháy mát, người này đã uống rượu?

Đến quán bar không uống rượu thì đến làm gì nhỉ? Bạch Lạc bị suy nghĩ ngu ngốc của mình đánh lừa.

Người này đã xem kịch cả nửa ngày trời, đã nhìn thấy người phụ nữ cởϊ qυầи cậu, chắc không phải là đồng lõa của người phụ nữ này nhỉ? Trong lòng Bạch Lạc lập tức vang lên hồi chuông báo động!

Cậu không suy nghĩ nữa mà đẩy người đàn ông ra, chịu đựng cơn đau ở mắt cá chân rồi khom người lách sang người đàn ông, phòng thủ lùi lại ba bước, tiện tay cầm lấy chai nước rửa tay bên cạnh bồn rửa tay

hướng của người đàn ông ngay phía lối ra, Bạch Lạc không chắc mình có thể thoát khỏi người đàn ông nên chỉ đành nhặt lấy chai nước rửa tay bên cạnh trông như có thể dùng làm vũ khí, bên trong còn có một nửa bình nhỏ, cũng là vũ khí duy nhất mà Bạch Lạc có thể tìm được trong tầm tay.

Cứ như thế, Bạch Lạc dùng tay phải giơ cao chiếc chai, tự tin nói:

Ngươi qua đây đi!

Ngươi bước tới thì tôi sẽ ném nó đấy nhé!

Như thể cậu đang cầm một quả lựu đạn để làm nổ tung lô-cốt, ngẩng cao đầu và tỏ vẻ coi thường cái chết.

Vừa ngước mắt lên, cậu đã nhìn thấy người đàn ông mặc vest đen trước mắt.

Anh ấy trông khoảng chừng 27-28 tuổi, mái tóc đen nhánh vuốt ngược và bờ lưng to lớn như tiêu chuẩn của những người thành công và có địa vị! Đường nét trên gương mặt hoàn hảo không có chỗ nào để chê, gương mặt với vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo và cô đơn, ở anh ấy còn toát ra khí chất kiêu ngạo với đời, chỉ là đôi mắt lạnh như băng và đầy sát khí đó lại khiến Bạch Lạc rùng mình một cái.

Cách đó không xa ở phía sau anh ấy còn có một người đàn ông mặc vest màu xanh đậm, trông ôn hòa và thanh lịch sự hơn. Đôi lông mày như thanh kiếm bay nghiêng vào những sợi tóc màu nâu rơi trên thái dương, đôi mắt đen sâu lại nổi lên chút màu xanh đậm, thần bí mà lại là có chút tao nhã. Đôi môi anh ta hơi nhếch lên dưới sống mũi cao lúc này lại nở một nụ cười khiến người khác phải lóa mắt.

Khí chất xuất chúng hơn người như thế của hai người, 80% là…?

Bạch Lạc nghi ngờ lên tiếng: “Đồng… đồng lõa à?”

“Không phải.” Người đàn ông mặc vest xanh ấm áp như gió mùa xuân lên tiếng, có thể nghe thấy tâm trạng của anh ta đang rất tốt.

“Không phải?” Bạch Lạc không dám nhìn người mặc vest đen bên cạnh.

Cậu có thể cảm nhận được ánh mắt đầy sát khí của người đàn ông mặc vest đen đang nhìn vào cậu một cách hung hăng, cái nhìn với vẻ ghê tởm như thể đang nhìn một đống rác rưởi vậy.

Bạch Lạc đành phải phàn nàn với người đàn ông mặc vest xanh: “Người anh em à, anh tới thì cũng đã tới rồi, có thể giúp tôi một tay không? Anh nhìn bộ dạng của tôi đây, lương tâm của anh không cảm thấy đau lòng sao?”