Chương 18: Bị cảm rồi

“Nhận được 680 tệ từ Alipay.”

“Khi nào có thể lấy thế?” Nhìn chiếc ví lại bay mất đi thêm một khoản, trong lòng Bạch Lạc thịt đau như cắt nước mắt đầm đìa.

“Ba ngày nữa ạ, bộ quần áo này phải gửi đến chi nhánh chính để giặt. Giặt xong bên em sẽ gọi điện báo cho anh đến lấy.”

“Được thôi.” Bạch Lạc nhìn thấy người nhân viên cửa hàng cầm lấy bình xịt và xịt lên chiếc máy vừa kêu khi nãy, xịt xong còn xịt lên cả quầy. Rồi anh ta lại lấy ra một dụng cụ khác để xịt lên quầy và máy móc, không biết anh ta đang làm gì nhưng trông rất chuyên nghiệp.

— — Ở đoàn phim — —

Quân Vũ đang lướt điện thoại và nhìn thấy những hot search mà Yên Tử gửi đến.

Bạch Lạc, chia tay?

Tại sao cậu ấy lại khóc như thế?

Quân Vũ không thể không đặt ngón tay lên mặt người đó: “Công ty xử lý thế nào?”

“Không thể làm nó lắng xuống nổi nữa rồi, tôi tức quá đi!” Yên Tử tức giận đến mức muốn đập đầu vào tường.

“Cậu cứ nói cậu và Bạch Lạc đã bên nhau và người chủ chốt chia tay không phải là cậu!”

“Đám cư dân mạng ăn dưa đấy giàu trí tưởng tượng đến mức nghĩ rằng họ là bạn trai chỉ vì ở cùng một khung hình!”

“Cậu không thể ra mặt rằng người trong video không phải là cậu được, nếu như có người moi ra được người trong video thật sự là cậu thì cậu sẽ tiêu đời mất.”

“Phải rồi, không phải cậu có wechat của người đó sao?” Yên Tử chợt vỗ tay một cái, “Đúng rồi! Cậu nói với Bạch Lạc là trước hết cậu ta phải đính chính trước đã, chỉ cần nói rằng cậu không phải là bạn trai cũ của cậu ta, đỡ phải bị công ty cảnh cáo và nếu để người khác phát hiện trước khi chúng ta đính chính thì sẽ gây xôn xao dư luận lắm đấy.”

“Đừng làm phiền cậu ấy.”

Cậu ấy nói bài hát đó là dành cho bản thân, về lời bài hát, cậu ấy vẫn còn yêu Tề Nhiễm sao?

Trong đầu Tiêu Quân Vũ không khỏi hiện lên gương mặt của tên Tề Nhiễm kia, đã từng gặp nhau ở một sự kiện nào đó rồi nhưng không hề quen biết nhau.

*Ca vương không ngôi và ảnh đế không ngôi, quả thực có rất nhiều người thích anh ta.

(*Ca vương không ngôi và ảnh đế không ngôi: câu này tựa tựa như câu ông vua không ngai)

Tiêu Quân Vũ không thể diễn tả được cảm xúc trong lòng mình, cậu ấy chỉ cảm thấy có chút đau lòng khi nhìn người trong điện thoại.

“Cậu có biết mình đang nói gì không hả?”

“......” Yên Tử nhìn thấy màn hình điện thoại của Quân Vũ đang mở giao diện cuộc trò chuyện, ở trên đầu chính là Bạch Lạc Lạc, cô ấy tiến lại gần rồi sửng sốt: “Hai người chỉ gửi tên rồi không nói gì nữa à?”

“Không quen.”

“Không quen mà ngày nào cậu cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại à!”

“Cảnh tiếp theo, cảnh thứ 326!” Âm thanh tiếng máy quay sắp quay truyền đến từ xa.

“Đến em rồi, chị lo đi nhé.” Tiêu Quân Vũ đặt điện thoại xuống rồi đứng dậy kéo áo chiếc áo choàng dưới người ra.

“Được rồi, em đi đi.” Yên Tử xua tay, đợi khi cậu ấy đi xa thì cô ấy liền lén lút cầm lấy điện thoại của Tiêu Quân Vũ, khéo léo mở khóa, bấm vào ô gọi thoại nhưng đến cuối cùng vẫn không có ai trả lời.

Yên Tử vò đầu bứt tóc, đột nhiên lại nảy ra một ý tưởng. Phải rồi ha, gửi tin nhắn!

— — Ở tiệm thuốc — —

“Tiểu Lý, sao lại có nhiều miếng dán ức chế thế!” Quản lý cửa hàng kiểm tra hàng tồn kho trên máy tính rồi kêu lên.

Tiểu Lý còn đang dọn dẹp quầy thuốc: “Còn không phải là do chuyện thuê phòng tháng trước của Omega sao, giám sát viên dược phẩm nói rằng mỗi hiệu thuốc đều phải nhập vào, là bắt buộc mà tôi chưa nói cho anh biết.”

“Thế thì cũng không cần nhập đến 2 hộp chứ!” Một năm nhiều nhất cũng chỉ bán được nửa hộp, tức là bán được tận 4 năm! Trong khi hạn sử dụng chỉ có 2 năm!

“Tình cờ nó được bán hết vào thời điểm xảy ra chuyện, còn không kịp nhập hàng về thì giám sát viên dược phẩm đã xuống điều tra nói rằng chúng ta không có sẵn miếng dán ức chế nên mới làm lớn chuyện như thế đấy.”

Tiểu Lý tiếp tục nói: “Bây giờ tài liệu giám sát dược phẩm đã được ban hành, phải trữ hàng, mỗi năm phải nhập 1 hộp miếng dán ức chế, chúng ta hết hàng nên phải mua 2 hộp.”

“Liên quan gì đến chúng ta à? Chúng ta chỉ là những người bán thuốc, sao có thể lo chuyện của người khác được chứ!” Nhìn vào hàng tồn kho, người quản lý cửa hàng cảm thấy mình sẽ không được thưởng cuối năm nữa!

Omega mỏng manh như thế nên hầu hết đều đến bệnh viện mua vài miếng dán ức chế về tích trữ, huống hồ khi Omega lại được phân hóa, các bậc cha mẹ hầu hết đều sẽ tìm người yêu cho con mình để con có thể vượt qua giai đoạn động dục một cách suôn sẻ.

Miếng dán ức chế chủ yếu được sử dụng cho những Omega chưa có người yêu, dẫu sao thì có Alpha nào lại có thể chịu đựng được Omega của mình đau khổ trong thời kỳ động dục trước mặt mình chứ? Cho nên các miếng dán ức chế ở tiệm thuốc đều thuộc hàng bán ế, mỗi cửa hàng chỉ nhập một số lượng rất nhỏ, có một số cửa hàng nhỏ và hẻo lánh thì cũng chỉ nhập 1-2 miếng.

“Xin chào, hình như tôi bị cảm rồi.” Bạch Lạc đi vào tiệm thuốc, thẳng thắn nói rõ bệnh tình của mình ra, chiếc mũi cũng sụt sịt phối hợp theo.