Chương 19: Chốt 1 hộp

“Được.” Người quản lý cửa hàng vừa nhìn thấy có khách đến, mặt mày đột nhiên hớn hở lên, “Tiểu Lý, lấy thuốc cảm dạng bột, viên thanh nhiệt, viên sài hồ, thuốc ho và thuốc đau họng qua đây — —”

“Ra là — —” Bạch Lạc sửng sốt, mũi không còn sụt sịt nữa, người này có phải là đang lừa cậu không?

Bạch Lạc lập tức trở nên nghiêm túc, nhớ đến số tiền oan ức khi mua qυầи ɭóŧ lúc trước, Bạch Lạc liền kiên quyết nói: “Chỉ cần lấy thuốc cảm dạng bột pha nước là được.”

Người quản lý cửa hàng thở dài, biến thành dáng vẻ của người từng trải rồi nói với vẻ nghiêm túc và chân thành: “Chàng trai trẻ à, cậu nên biết! Bệnh cảm như này sẽ đến nhanh như núi đổ!”

“Cậu đừng nên xem thường bệnh cảm này, lúc đầu hầu hết mọi người đều cảm thấy chúng không quan trọng lắm, rồi sẽ tự khỏi thôi. Đợi đến khi phát sốt, ho khan đến nằm viện thì có đến mấy ngàn tệ cũng không cứu được đâu!”

“Sự chậm trễ này không thể trì hoãn tình trạng bệnh lâu hơn 1-2 ngày, nếu để đến khi nằm viện thì cũng phải mất cả tuần, cậu tính xem tiền tiêu dùng, quần áo, tiền thuốc than, phí điều dưỡng, có thứ nào không dùng đến tiền không!”

“Bây giờ thứ cậu nhìn thấy là những triệu chứng ban đầu, cậu cảm thấy chúng không có gì ghê gớm. Bệnh cảm sẽ thay đổi từ ngày này sang ngày khác như sổ mũi, ngứa ngáy, đau họng, ho khan, sốt,... đều là một chuỗi dây chuyền cả. Cậu cứ tin ở chị, chuẩn bị trước không có gì là xấu cả, có triệu chứng thì uống còn không thì cứ để sẵn ở trong nhà, không gây hại gì đâu! ”

“……” Ban đầu Bạch Lạc kiên quyết chỉ muốn lấy một hộp thuốc cảm dạng bột, nhưng khi nghe chị quản lý cửa hàng nói bị cảm gì đấy là phải nằm viện.

Rồi lại nghĩ đến số tiền khổng lồ phải chi trả cho việc nằm viện trước đây, đôi lông mày thanh tú liền nhăn lại. Người này nói có lý, bởi vì cậu cũng cảm thấy cổ họng mình có hơi khô và ngứa rồi.

“Thế… thế được rồi.” Bạch Lạc gãi gãi sau gáy, nghĩ rằng chuẩn bị trước cũng không có hại gì, cứ mua dự phòng đã, nếu bị cảm thật thì sẽ không hát được nữa.

Động tác của Bạch Lạc bị người quản lý cửa hàng nhạy cảm tóm được, ánh mắt sáng lên: “Sau gáy cậu khó chịu à?”

Nói chung, các tuyến sẽ được nói một cách khéo léo như thế này là để tránh cho người bệnh cảm giác xấu hổ.

“Ừm, có chút ngứa và đau.” Bạch Lạc thành thật trả lời. Trong tiệm thuốc đều là dược sĩ, dò hỏi bệnh tình cũng là trách nhiệm của họ mà thôi.

“Có phải là đã bị dị ứng với chất kí©h thí©ɧ rồi không?” Người quản lý cửa hàng lo lắng hỏi, hoặc là đã ăn phải thứ gì đó không nên ăn chăng, thể chế của những người Beta đều bắt đầu dị ứng từ tuyến giả.

“?” Bạch Lạc nghĩ đến chuyện hôm qua bị người phụ nữ kia kí©h thí©ɧ thì có được coi là kí©h thí©ɧ không?

Còn câu bị dị ứng thì sao?

“Có thể, là đúng……”

“Việc này không lớn cũng không nhỏ, nếu dị ứng nghiêm trọng quá thì có thể sẽ phải phẫu thuật để cắt bỏ đi!”

“!!!” Bạch Lạc trợn tròn mắt, tay lập tức không gãi nữa, chỉ ngứa thế thôi mà phải ‘xẻo’ thịt đi luôn sao?

Người quản lý cửa hàng lấy một chiếc hộp nhỏ cỡ lòng bàn tay từ chiếc tủ phía sau ra, bên trên đều là những câu văn kỳ quái mà Bạch Lạc không thể hiểu được.

“Cậu có thể thử cái này, đều là dược liệu cao cấp cả, vừa nhẹ nhàng vừa dùng tốt, dán như không dán luôn. Sẽ không hề gây bất kỳ cảm giác khó chịu nào, chỉ cần một miếng là đã có hiệu quả rồi!” Vừa nói, người quản lý cửa hàng vừa mở chiếc hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, rồi lấy ra một miếng được gói riêng lẻ từ bên trong ra, bên trên còn có hình một chú gấu hoạt hình màu đỏ.

Thuốc dán tương tự như loại băng keo cá nhân, có kích thước chỉ lớn hơn quả trứng gà một chút.

Bạch Lạc nhìn chúng giống như một phiên bản phóng to của băng keo cá nhân hiệu Vân Nam Bạch Dược vậy, thế nên cậu cũng có thể tích trữ món này: “Vậy chốt 1 hộp này đi.”

“Dạ được.” Người quản lý cửa hàng còn đang ra sức giới thiệu, chỉ tiện mồm tiếp lời, nhưng sau khi lời nói load qua não thì giọng nói của chị ấy liền có chút run rẩy: “Là… là 1 hộp sao?”

“Ừm.” Bạch Lạc thản nhiên đáp: “Còn nữa, hãy cho tôi thêm một chai dầu Hồng Hoa nhé.”

“Dầu… dầu Hồng Hoa…” Người quản lý cửa hàng vui đến mức có chút run người “Tiểu Lý, mang dầu Hồng Hoa ra đây.”

Chỉ một lúc sau, một túi đầy dược phẩm đã được đặt lên quầy bên kia.

“Xin hỏi là anh quét mã hay tiền mặt ạ?”

“Quét mã.”

“Được, để tôi quét của anh.”

“Tít — —”

“Chi chi bảo thu khoản một vạn linh 184 điểm tám nguyên.”

“Alipay nhận được 10,184.8 tệ” (~35 củ)