Chương 9: Nhặt được vàng rồi

“Được!”

Bạch Lạc cũng hơi ngứa tay, đã lâu không chạm vào những nơi như quán bar như vậy, không yêu cầu cậu phải hát quá hay và cũng không cần là một ca sĩ chuyên nghiệp, chỉ cần hát ổn là được.

Đặc biệt đối với cuộc giải cứu như vậy, chỉ cần có người lên sân khấu hát không đến mức làm cho không khí nhạt nhẽo thì là ổn rồi.

Suy nghĩ đây là một con phố toàn là quán bar, nếu thật sự muốn giữ chân khách hàng mà không có ca sĩ hát chính để khuấy động chút không khí và cho rằng họ đến đây để làm từ thiện và bán đồ uống với giá gấp đôi so với bên ngoài thì quán bar đó đúng là đồ bịp bợm!

Bạch Lạc ngoan ngoãn đi theo ông chủ lên sân khấu, liền thấy ông vỗ nhẹ vào người chơi trống rồi chỉ về phía Bạch Lạc, giới thiệu vài câu với người chơi trống và người chơi nhạc cụ.

“Đây là ca sĩ hát chính mới, cậu ấy tên là……”

Bạch Lạc lập tức tiến lên một bước: “Bạch Lạc!”

“Được! Cậu xem mình có thể hát gì thì cứ nói, bọn tôi sẽ phối hợp theo.”

Bạch Lạc gật đầu, nhìn ông chủ bước xuống sân khấu, cầm lấy tập khúc phổ trên giá lên.

“Hmmm……” Bạch Lạc có chút sửng sốt, cứ lật qua lật lại vài trang, phải thừa nhận rằng các bài hát ở thế giới này chỉ ở mức độ của những năm 2000, chỉ lặp đi lặp lại một vài giai điệu.

Đổi bài hát, điền lời vào, thay đổi một ít về giai điệu là lại có một bài hát mới rồi, đỉnh thật!

Tay trống nhìn dáng vẻ quay sang trái rồi lại quay sang phải của Bạch Lạc, nào trông giống một ca sĩ, đây là một đứa trẻ đến đây quậy phá thôi!

Quay sang nhìn người chơi nhạc cụ, cô ấy cũng xua tay tỏ ý không hiểu.

Nhưng cũng không còn cách nào khác, hai người họ không biết hát mà chỉ có thể gõ nhạc.

Thôi kệ đi, chuyện đã đến nước này rồi, người mà ông chủ đưa vào chỉ cần họ hợp tác với những gì cậu ấy hát, tốt hay xấu cũng không liên quan gì đến họ cả.

“Mở đầu mọi người thường hát bài nào?” Bạch Lạc hỏi.

“Đều hát qua cả rồi, nhưng hát nhiều nhất là tên quán bar《Lucky》” Tay trống sợ Bạch Lạc nghe không rõ nên nói tiếp “Là bài đầu tiên.”

“Được, chọn bài đấy đi.”

Bạch Lạc đứng dậy, đợi đến khi họ ngồi vào vị trí liền làm động tác tay.

Tay trống và người chơi nhạc cụ liếc nhìn nhau với ánh mắt ngạc nhiên: Người này cũng hiểu biết lắm.

Nhạc nền được phát lên, ánh đèn đầy màu sắc lắc lư khắp quán bar và cuộc sống về đêm bắt đầu.

Bạch Lạc đang đứng trên sân khấu chính, đây là nơi mơ ước ban đầu từ lâu lắm rồi của cậu.

Theo nhạc, theo nhịp rồi lắc lư!

“Em là điều may mắn anh gặp được,

Hôm nay thật may mắn khi gặp được em,

Gặp gỡ,

Vào một ngày một tháng một năm nào đó,

Vào một lần nữa trong ký ức,

Thật may mắn khi gặp được em vào hôm nay

……”

Khi ông chủ quán bar nghe được giọng hát này, liền nổi da gà đứng hẳn lên: “Mẹ kiếp! Tôi nhặt được vàng rồi!”

Khi giọng hát của Bạch Lạc vừa vang lên, bên dưới quán bar lập tức trở nên yên tĩnh, có những vị khách cũ và cũng có những vị khách mới, không hề có ai chỉ đạo nhưng đều cho rằng ca sĩ chính hát rất hay hoặc muốn nghe thì phải yên lặng lắng nghe cùng lắc lư theo giai điệu với người ca sĩ chính và tham gia vào bầu không khí này.

Không có gì ngoài sự yên lặng không một tiếng động, thế nhưng trong quán bar này, ca sĩ chính trên sân khấu lúc này chắc chắn là người được chú ý nhất.

Nửa bài hát còn phải chờ một đoạn giai điệu, trong khoảng thời gian chờ đợi này, khán giả bên dưới đã vang lên những tiếng hò reo!

“Chàng trai ơi, giọng cậu nghe hay quá!”

“Soái ca ơi, cậu là ca sĩ chính mới ở đây phải không?”

“Anh chàng đẹp trai có thể cởi khẩu trang ra không?”

“Anh trai ới, có thể add wechat không!”

“Ca sĩ hát chính này hát hay quá!”

“Tại sao lại đeo khẩu trang thế?”

Giai điệu tiếp theo bắt đầu bài hát vừa vang lên, Bạch Lạc duỗi ngón trỏ bên tay phải đặt lên môi, “Suỵt — —!”

Khung cảnh lập tức yên lặng, giọng hát ngọt ngào trong trẻo lại văng lên lần nữa.

“Em là điều may mắn anh gặp được,

Hôm nay thật may mắn khi gặp được em,

Gặp gỡ,

Vào một ngày một tháng một năm nào đó,

Vào một lần nữa trong ký ức,

Thật may mắn khi gặp được em vào hôm nay

……”