Bích Kiếm Kim Tiêu


Chương 5: Sơn phong liệp liệp độc sấm ma nhai Hàn quang thiểm thiểm kiếm tước song nhận
"Một mình đột nhập Hồ Lô

Làm sao biết được nơi mô lấy 'hàng'?"

Hai thớt khoái mã phi nhanh trên Vũ Lăng sơn uốn khúc, đường càng ngày càng cao, càng ngày càng hẹp, nhưng hai người trên khoái mã không những chưa chịu giảm đi tốc độ mà còn kẹp chặt hông ngựa, phủ người về phía trước, thúc cho ngựa chạy băng băng về phía trước, bỏ lại gió núi gào thét bên tai. Có lúc tựa như đã đến cuối đường, như muốn đâm đầu vào vách đá, nhưng rồi phía trước lại thấy lộ quanh co, thật là hú vía.

Vũ Lăng Sơn vô cùng kỳ vĩ và hiểm trở, đá cao tiếp đến đá cao, đường nằm kề bên vách núi. Những tảng đá khổng lồ trên đỉnh núi nhe răng trợn mắt, dường như lúc nào cũng muốn rơi xuống, khiến cho người ta không rét mà run.

Quả nhiên hai kỵ sĩ đó đang vượt qua đỉnh của ngọn núi trơ trọi, một khối đá đột nhiên từ trên cao lăn xuống sơn lộ, chặn ngay trước đầu ngựa, tiếng rầm vang trời khắp sơn cốc, làm táng đởm hồn người. Hai kẻ trên khoái mã đang chạy như bay đột nhiên giật mình, ngựa hí chỏi trời, móng trước đột ngột dựng đứng lên.

Kỵ sĩ trên khoái mã chạy trước phản ứng cực kỳ mẫn tiệp, thấy ngựa hoảng sợ dựng đứng cả lên, hai chân bèn kẹp chặt mình ngựa, đứng thẳng người lên, một tay nắm chặt cương, một tay nhanh nhẹn nắm lấy bờm ngựa, thân hình vững vàng như đá trên lưng ngựa, chân lại không hề buông thỏng xuống. Người cưỡi trên con ngựa phía sau hoảng hồn, bị ngựa hất lên, thân người bị tung bắn lên khỏi yên ngựa. Nhưng gã thân thủ cũng thật khá, mắt rõ ràng nhìn thấy sẽ bị rơi xuống vách núi, nhưng hai chân gã đạp vào nhau, khẽ lắc mình vọt lên cao, vừa vặn nhảy đến sát mép vực, lại sử chiêu Lí Ngư Đả Đỉnh tung người lên tiếp. Gã phủi bụi bặm trên người, chạy đến bên cạnh con ngựa trước, ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, chắp tay:

"Tiếu quán chủ... hề, Tiếu quán chủ, thuật cưỡi ngựa thật tuyệt, bội phục, bội phục!"

Tiếu Trường Đình mỉm cười nói:

"Thật làm trò cười cho Vu anh hùng." Nói xong nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa, sờ sờ vào bụng ngựa, không ngớt khen ngợi:

"Ngựa tốt! Ngựa tốt!"

Vu Băng Phong vỗ vỗ vào lưng ngựa, thở dái nói:

"Trước cứ nghĩ sẽ tặng cho huynh trưởng ngựa này để cưỡi, nhưng tiếc là tai mắt của triều đình nhiều quá..."

"Vu anh hùng bất tất khách khí," Tiếu Trường Đình mở bọc vải cột từ trên lưng ngựa ra, đeo vào lưng, "Vượt qua sơn cốc này thì đến Ma Thiên lĩnh chưa?"

Vu Băng Phong gật đầu, gã phụng mệnh Chu Quốc Trung đưa Tiếu Trường Đình đến Hồ Lô trại, còn Tiếu Trường Đình cải trang thành khách thương để đến nơi nào và làm gì thì Chu Quốc Trung chưa hề nói cho gã biết, gã biết quy củ của đường hội nên cũng chẳng dám hỏi thêm. Bất quá, qua trận ác chiến tại Thanh Phong huyệt, Tiếu Trường Đình cùng Tam Phật đường liên thủ đánh bọn thị vệ triều đình cùng Thanh Ưng Bang tặc tử, sau lại gạt bỏ tị hiềm, kết nghĩa kim lan, gã lúc trước đối với Tiếu Trường Đình có thành kiến nhưng nay đã chuyển sang thập phần kính phục. Chuyến hộ tống Tiếu Trường Đình xuất núi lần này, chính gã chủ động tranh thủ đi cùng.

Gần đến lúc chia tay, gã chỉ vào sơn khấu trước mặt nói:

"Trước mặt chính là Hồ Lô khẩu, sơn thế vô cùng hiểm trở. Tiểu đệ chỉ có thể đưa huynh đến nơi này theo lời của đại ca."

Tiếu Trường Đình chắp tay:

"Vu anh hùng bảo trọng, hậu hội hữu kì!"

Vu Băng Phong khẽ điểm chân, người đã nhảy vọt lên lưng ngựa. Gã quay đầu nói với Tiếu Trường Đình: "Thật không dám dấu diếm, hôm trước huynh đại náo Tam Phật đường, tiểu đệ trong lòng chẳng phục tí nào, muốn ra đấu tay đôi với huynh. Nhưng hôm nay vâng mệnh đại ca, lúc sắp chia tay, cứ tưởng sẽ hơn huynh một bậc về tài cưỡi ngựa, nào ngờ công phu lại cũng không phải là đối thủ của huynh. Đệ phục thiệt rồi. Nhưng nếu như Tam Phật đường thoát được sự vây bắt của quan binh, huynh và ta gặp lại, ta xin thỉnh giáo công phu của huynh!"

Tiếu Trường Đình bất giác cười lớn, đang định mở lời thì Vu Băng Phong đã huýt sáo, người ngựa mau chóng vọt về.

Vó ngựa lộp cộp, bụi bay mịt trời, chỉ trong chớp mắt đã không còn thấy bóng người ngựa đâu cả. Quả thật là người thì hay mà ngựa cũng nhanh!

Tiếu Trường Đình chỉnh lại bao phục trên lưng, sải bước lên sườn núi.

Tiếu Trường Đình tuy không phải là người sống trên núi này, nhưng nhờ vào một thân khinh công cực hảo, không cần tốn nhiều sức lực cũng đã vượt qua Hồ Lô khẩu.

Ra khỏi Hồ Lô khẩu, trước mắt là một cảnh tượng khác. Rừng bạt ngàn vô tận, cỏ mọc um tùm. Lúc này là vào đầu thu, trên núi hoa quế chen nhau đua nở, ngạt ngào hương thơm. Tiếu Trường Đình cảm thấy mát rượi, hương thơm hắt vào mặt, len vào tận phế phủ, bất giác mọi phiền muộn trong lòng đều tan biến.

Phóng mắt nhìn xa, dưới vách núi là một màu nước xanh và sâu thăm thẳm. Trên đỉnh núi là một thác nước, như một dải lụa tuôn dài xuống. Dưới ánh dương quang trông như những hạt châu bắn tung tóe, tạo ra những màu sắc hết sức lạ kỳ, vô cùng lạ mắt!

Ở trong núi, nước suối chảy rì rầm, thông reo xào xạc, tiếng sấm trong lòng nước sâu cùng với tiếng chim hót véo von nghe thật vui tai, tiếng côn trùng tỉ tê khiến lòng người cảm thấy thư thái dễ chịu, như say mê đắm đuối, cuốn hút mãi không thôi.

Tiếu Trường Đình hít một hơi thật sâu, nghĩ thầm: thảo nào trong thiên hạ lại có nhiều người xuất gia, hiểu ra đời chỉ là hư ảo nên nguyện suốt đời ở tại không sơn u cốc. Với cảnh vật, với thứ tình cảm như vậy, lúc này đây lòng của chàng đã chìm đắm vào cảnh giới siêu phàm thoát tục.

"Keng! Keng! Keng!" Chẳng biết tiếng chuông của một ngôi chùa nào trong núi lại vang đến, mặc dù từ rất xa nhưng lại vang vọng tứ bề.

Nghe tiếng chuông, Tiếu Trường Đình toàn thân chấn động. Chàng nhớ đến trọng trách lên núi lần này, bất giác sắc mặt lộ ra vẻ nghiêm trọng...

Chàng vỗ vỗ kim đao nơi lưng, ngầm nắm lấy Bích Tiêu Kiếm được giấu bên trong, vận khởi khinh công, nhắm thẳng hướng Ma Thiên nhai. Đi chưa được bao xa, thấy một vách núi cao chót vót, gió thổi cực mạnh, địa thế cực kỳ hiểm trở, vách núi toàn là một màu xanh của rêu, cây cối rũ xuống. Có một tòa tiểu ốc nằm lọt thỏm trong vách núi, quả là một nơi ẩn thân vô cùng u tĩnh và cực kỳ bí mật! Tiếu Trường Đình lập tức lần đến nơi đó. Đến trước tòa tiểu ốc, Tiếu Trường Đình nhẹ nhàng gõ cửa:

"Cho hỏi Ngô má má có nhà không?"

Cửa mở "kẹt", lộ ra khuôn mặt đầy nếp nhăn của một lão thái bà, mắt quét tới quét lui trên người Tiếu Trường Đình, lộ ra vẻ hồ nghi. Dò xét một hồi, lão thái bà đứng sau cổng mới nói:

"Thỉnh vấn tôn tính đại danh của khách quan, tìm Ngô má má có việc chi?"

Tiếu Trường Đình chắp tay thi lễ, khom người thật sâu, nói:

"Tại hạ họ Lưu, tên là Tử Viễn, nhận sự uỷ thác của người mà tìm đến Ngô má má để tiếp nhận hàng." Tiếu Trường Đình chẳng nói danh tánh thật của mình ra, chàng lang bạt giang hồ đã nhiều năm, lịch duyệt phong phú, biết rõ trên chốn giang hồ không nơi nào là không nguy hiểm, đặc biệt đây là chuyện đại sự nên càng phải vô cùng cẩn thận.

"Lưu khách quan, mời vào tiểu ốc." Lão thái bà mở cửa, nhường đường cho Tiếu Trường Đình tiến vào tiểu ốc lợi dụng hang động thiên nhiên mà tạo thành, ghế đá, giường đá cũng đều do nham thạch tạo thành.

Lá của cây thanh đằng rủ xuống, che khuất đi ánh sáng từ phía ngoài rọi vào làm cho bên trong gian tiểu ốc tối om.

Tiếu Trường Đình nhờ tập luyện tuyệt kỹ kim tiêu gia truyền nên mắt có thể nhìn rõ mọi vật trong động mà chẳng tốn một chút sức lực nào cả. Chàng cởi bao phục đặt xuống bàn, tự nhiên ngồi xuống.

Lão thái bà mang trà cho Tiếu Trường Đình, ngồi xuống trên bàn đá đối diện. Lão bà có hơn năm mươi, gầy như que cũi, mặt như bộ xương khô, da trên mặt cũng tương tự như vậy. Lão bà ung dung nhìn Tiếu Trường Đình, tia mắt lóe lên hàn quang âm u. Gần cả buổi, bà ta mới lên tiếng:

"Ta chính là Ngô má má, chẳng biết Lưu khách quan muốn loại hàng gì?"

Cách nói chuyện của lão thái bà lập tức khiến tiếu Trường Đình sinh nghi. Việc mà Chu Quốc Trung sở thác lẽ nào Ngô má má lại không hề hay biết, hà cớ gì lại phải hỏi những lời như vậy? Suy đoán, hoài nghi, thăm dò, có lẽ... Tiếu Trường Đình không tỏ vẻ gì, nói:

"Không lẽ Ngô má má lại không biết ta mang loại 'hàng' gì sao? Tại hạ nhận sự uỷ thác của người nên cũng chẳng biết thứ hàng đó là gì nữa. Trong lúc nói chuyện, chân chàng chạm phải một cái gì đó nhầy nhụa. Chàng vẫn chưa uống trà, cúi đầu xuống, nhìn thật kỹ, bất giác trong lòng rúng động. Cái đống nhầy nhụa đó chình là vũng máu đã khô cứng lại.

Tiếu Trường Đình thần tình thản nhiên, tay nắm lấy bao phục, sờ vào chuôi Bích Tiêu Kiếm, tín vật để liên lạc.

Lúc này, lão thái bà đứng dậy nói:

"Nếu đã như vậy, thỉnh khách quan theo lão." Lão bà bước tới thạch bích bên cạnh, phát động cơ quan, âm thanh ầm ĩ, một cửa động tối om xuất hiện trước mặt Tiếu Trường Đình.

Tiếu Trường Đình tay nắm bao phục, chẳng chút do dự tiến bước vào động tối.

Trong động tỏa ra một mùi vị khiến cho người cảm thấy buồn nôn. Tiếu Trường Đình bám gót theo sau lão thái bà tiến vào mật động, bốn bề đều là đá, ánh sáng chập chờn được phát ra từ cây đèn cầy chỉ còn lại một nửa. Nhãn quang sắc như chim ưng của Tiếu Trường Đình lập tức quét qua tứ phía. Chàng đứng giửa huyệt động, xốc bao phục lên, mục quang lấp lánh nhìn lão thái bà.

Lão thái bà khẽ lay người, nói:

"Hàng ở trong này, nhưng chẳng hay Lưu khách quan nhận lời ai để đến lấy "hàng", có mang theo tín vật hay không?"

Tiếu Trường Đình ngửa mặt cười to:

"Lão bà và tại hạ vốn chẳng hề quen biết, nếu như không có tín vật thì làm sao mà giao "hàng" được? Tín vật ở đây, mời Ngô má má xem qua!" Nói xong, Tiếu Trường Đình ném bao kiếm đi, lấy Bích Tiêu Kiếm được giấu trong đó ra, chỉ thấy một luồng hàn quang lóe mắt người, rực rỡ cả bốn vách động.

Lão thái bà vừa nhìn thấy, sắc mặt lập tức biến đổi, nhảy về phía sau, song chưởng vỗ ra, cao giọng hỏi:

"Mau cùng ta bắt lấy tên phản tặc này!" Lời còn chưa dút, bốn tên thị vệ ẩn mình trong vách tối cùng hô lên một tiếng, đánh về Tiếu Trường Đình.

Quả nhiên là bọn chó chết đại nội thị vệ! Tiếu Trường Đình đưa ra Bích Tiêu Kiếm mà Chu Quốc Trung đã đưa cho chàng để làm tín vật liên hệ với Ngô má má. Cách nói chuyện của lão thái bà trong tiểu ốc cùng vết máu dưới bàn đã khiến chàng thấy kỳ quặc, cho nên lúc lấy tín vật ra, chàng vứt bỏ bao kiếm chỉ là để thăm dò. Lão thái bà không biết đó là tín vật, thấy Tiếu Trường Đình đột nhiên xuất kiếm thì cho rằng cơ mưu bại lộ nên vội vàng hạ lệnh động thủ.

Nói thì chậm nhưng lúc đó sự việc xảy ra rất nhanh, bốn tên thị vệ cầm cương đao, hàn quang như sóng nước ập đến người Tiếu Trường Đình. Tiếu Trường Đình ngạo ngễ đứng thẳng người, ngưng thân bất động, đợi đao phong đến sát bên mình mới hét lớn một tiếng, bảo kiếm trong tay đột nhiên xuất chiêu Thu Phong Tảo Diệp, người kiếm hợp nhất, tấn công tới tấp, dựng lên một màn kiếm quang. Thanh quang lóe sáng, chỉ nghe âm thanh loảng xoảng vang lên, bốn thanh cương đao của bọn thị vệ đã hoàn toàn bị Bích Tiêu Kiếm chặt đứt.

Bốn tên thị vệ hết sức run sợ, lão thái bà bên cạnh cũng cả kinh thất sắc.

Tiếu Trường Đình một chiêu đắc thủ, đâu chịu bỏ qua, thừa dịp bọn thị vệ còn đang kinh hoàng, kiếm phong đột ngột chuyển xuống dưới, chặt đứt cổ tay của một tên thị vệ! Cơ hồ như cùng một lúc, tả thủ chàng đánh vào ngực một tên thị vệ, tên này chỉ kịp "ối chao", lảo đảo lùi về sau sau mấy bước, tựa người vào vách động, máu từ khóe miệng tuôn ra ồng ộc.

Lão thái bà chẳng hề nghĩ Tiếu Trường Đình lại hung mãnh đến như thế, tay cầm bảo kiếm có thể chém sắt như bùn, cứ tưởng với bốn tên thủ hạ là đại nội cao thủ thì việc bắt một tên sơn tặc sẽ dễ như trở bàn tay, không cần lão phải ra tay cho nên chẳng thèm mang theo binh khí.

Lúc này lại thấy thảm trạng như vậy, bất giác nổi giận, vội vàng nhảy vọt về sau có hơn một trượng. "Yêu bà, chạy đi đâu?" Tiếu Trường Đình hét lớn, bỏ qua hai tên thị vệ còn sót lại, đuổi theo hướng lão thái bà. Kiếm của chàng xuất nhanh như điện, lão thái bà chạy không kịp, mái tóc giả đã bị Bích Tiêu Kiếm hớt gọn, lộ ra cái đầu nhẵn thín. Ý của Tiếu Trường Đình là muốn lưu lão lại để làm nhân chứng nhằm biết "hàng" ở đâu, bằng không đã đâm chết lão, chuẩn bị thọc huyết cổ họng của "lừa trọc".

Trong lòng "lừa trọc" đã minh bạch, trán lấm tấm mồ hôi. Hai tên thị vệ phía sau chẳng biết thế nào là sống chết, vẫy đao đánh lén tới. Tiếu Trường Đình chẳng quay đầu lại, kiếm đâm xéo ngang, ra chiêu Thiết Tỏa Hoành Giang.

Hai tên thị vệ thay đổi chiêu thức. Kiếm phong vội tách ra, một trên một dưới chia ra công kích, buộc Tiếu Trường Đình không thể không quay người lại.

"Lừa trọc" được dịp thở dốc ra một hơi, nắm chặt hai tay, đẩy ra chiêu Tiềm Long Xuất Động đánh vào bối tâm Tiếu Trường Đình. Tiếu Trường Đình bị hai đoạn đao giữ chặt, không thể đưa kiếm về, lại sợ trong động hẹp có cơ quan, không dám nhảy lên, chỉ biết vận khí hứng một chưởng.

"Bụp!" Chưởng của "lừa trọc" đánh trúng vào thanh Bát Quái Kim Đao sau lưng khiến tay lão đau khôn tả.

Tiếu Trường Đình thấy khí huyết quay cuồng, chàng cả kinh, công lực lão này ghê quá, nếu không có kim đao bảo vệ lưng thì nhất định thụ thương chẳng chơi. Tiếu Trường Đình chẳng dám lơ là nữa, vội triển khai kiếm phong bao phủ khắp bốn phương tám hướng, thân hình chuyển vận theo thế kiếm.

"Lừa trọc" cùng hai tên thị vệ bao quanh Tiếu Trường Đình. Bọn chúng chẳng dám tấn công, nhưng hai đoạn đao vẫn lên xuống vù vù, một đôi nhục chưởng ào ào, vô cùng lăng lệ. Tiếu Trường Đình ngầm kêu may mắn, nếu không phải "lừa trọc" không mang binh khí, thừa dịp mình lơ là mà bị thương trước hai tên thị vệ thì đấu với năm người e rằng không phải là đối thủ của bọn chúng. Chàng nghĩ triều đình đã phái nhất lưu cao thủ đến đây thì đủ thấy "hàng" quan trọng cỡ nào, việc không thể chậm trễ, phải tốc chiến tốc thắng để tìm ra món "hàng" quan trọng này.

Tiếu Trường Đình ra chiêu Bạch Xà Thổ Tín, kế đến là Ngọc Đái Triền Yêu tạo thành hai đạo kiếm quang, bức hai tên thị vệ phải tách rời nhau, tả thủ nhẹ nhàng rút kim đao sau lưng ra trả lại một đòn. Chàng trừng mắt, quát lên một tiếng, chém mạnh vào "lừa trọc".

"Lừa trọc" thu song chưởng lại, nhày về sau, chưởng thủ trước ngực, đợi hai tên thị vệ từ mặt sau tiếp ứng, phối hợp xuất kích. Nào ngờ Tiếu Trường Đình chỉ sử hư chiêu, chẳng thẻm truy sát "lừa trọc", đột nhiên chuyển thân, kim đao vung lên, bảo kiếm đâm tới. Hai tên thị vệ định đến tiếp ứng thì thấy đã trúng phải kế nhưng vô phương dừng lại.

"Phụt" kim đao chém một tên thị vệ thành hai mảnh, hàn quang từ bảo kiếm lóe lên, kiếm đã cắm vào ngực tên thị vệ kia.

Tiếu Trường Đình chuẩn bị chuyển thân thu thập "lừa trọc", chỉ thấy hắn lao về cửa động, chạy trốn thục mạng. Tiếu Trường Đình đâu chịu bỏ, tiến vào động tối đuổi sát phía sau.

Lão chui ra khỏi ám động, nguyên nó nằm ở sau núi.

"Lừa trọc" vận khởi khinh công, chạy vắt giò lên cổ để đào mệnh.

Tiếu Trường Đình dần dần tụt về phía sau. Chàng thấy "lừa trọc" khinh công cao siêu, khó bề đuổi kịp, lại không thể cho gã chạy về báo tin cho tên đầu lĩnh của bọn thị vệ. Hữu thủ vung lên, một tiếng "vèo" lăng không bay về trước. "Á" một tiếng, Hưởng Kim Tiêu đã bắn trúng gáy "lừa trọc".

Tiếu Trường Đình tìm thấy thi thể của Ngô má má nằm trong bụi cỏ, lão bà thiện lương này bị vứt xuống rãnh, chết thật thảm thương. Chàng mai táng Ngô má má, lại nhặt lấy thi thể của bọn thị vệ vứt xuống núi, xong xuôi hết liền phi thân xuống núi.

Trên đường, chàng tâm sự chất chồng, nhíu chặt mày, Ngô má má chết đi, đầu mối để tìm "hàng" cũng mất đi, làm sao dám nhìn mặt Chu đại ca cùng bọn huynh đệ Thiên Địa Hội đây?

Tiếu Trường Đình trở ra sơn ải, quay về Cổ Trượng trấn, lúc đó cũng đã vào chánh ngọ. Mới bước vào cửa trấn, ngước đầu nhìn lên, lòng không khỏi kinh hoảng...

Thêm Bình Luận