Chương 14: Quân Thiên Chi Thủ (7)

Phong Ấn biết thứ này không tầm thường, từ trước đến giờ vô cùng quý trọng, vẫn luôn đeo ở trong người.

Bởi vì hắn cảm thấy, chắc cái này là bàn tay vàng của riêng mình ở thế giới này.

Hack game.

Cảm giác này không có lý do để dựa vào, nhưng vô cùng chắc chắn và chân thật.

Tiếc là hắn có dùng bất cứ cách nào cũng không thể bật hack lên được.

Cái chuyện nhỏ máu nhận chủ, Phong Ấn đã thử hơn mười mấy lần rồi, cho dù Phong Ấn có dùng máu tươi của mình ngâm cái thanh đao nhỏ nào vào trong ba ngày ba đêm, cũng không có tác dụng gì...

Mười năm rồi, cũng chỉ có tư cách móc ở trên vòng cổ thôi, ngày ngày tiếp xúc thân mật.

Đây là cách cuối cùng hắn thủ, dùng cơ thể ân cần chăm sóc, giống như Bàn Cổ dưỡng cái gì mà ngọc bội ấy, mong vận may xuất hiện!

Phần mềm hack là thứ Phong Ấn tơ tưởng đến rất lâu rồi. Lẽ ra chắc phải có chứ! Nếu không, ông mày chuyển kiếp tới đây làm gì?

Nhưng đã mười năm rồi.

Trừ đeo ở trên cổ, cùng cái thứ treo ở trong đũng quần, đúng là chả được cái tích sự gì hết.

Bây giờ, cuối cũng khổ hết sướиɠ đến rồi sao.

Thứ đồ này, sao bỗng nhiên nóng lên thế?

Chẳng lẽ ông trời có mắt, lửa ơi bùng cháy lên rồi!

Thanh đao nhỏ này, được mình làm sống lại rồi?

Sau đó, Phong Ấn sinh ra một cảm giác rất là vi diệu, thanh dao cùn nhỏ này như đang chỉ ra bên ngoài y quán vậy?

Bên ngoài có gì hả?

Đúng lúc này...



Cốc cốc cốc, ván cửa bên ngoài Y quán có người gõ vang, còn có một giọng nói êm tai hỏi: "Có ai không?"

Bây giờ đã hơn nửa đêm, cũng vào giờ Tý rồi, sao lại có người tới đây gõ cửa được!

Sắc mặt của cả Từ Lão Tam lẫn Từ Lão Tứ đều căng thẳng, cùng nhau nhắc nhở: "Tiên sinh, nửa đêm nửa hôm đột nhiên có người đến... Giang hồ hiểm ác, không thể không đề phòng."

Nếu thanh đao cùn nhách này không phát nhiệt, Phong Ấn chắc chắn sẽ bỏ mặc.

Việc này không liên quan gì đến mình, vứt ra khỏi đầu đi.

Thực sự nghĩ y quán Lương Tâm này nhất định có lương tâm thật hả?

Y quán của ta, trước hết là có lương tâm với bản thân ta đã, cái khác tính sau!

Nhưng bây giờ...

Phong Ấn đứng dậy, nghiêm mặt nói:

"Hai người sai rồi, cái gọi là lương y như từ mẫu, há lại là lời đầu môi chót lưỡi? Bây giờ có người đêm khuya tìm y, không khéo bệnh bộc phát nặng, sao lại có thể mặc kệ không hỏi được? Thầy thuốc chúng ta, diệu thủ nhân tâm, hành y tế thế, trị bệnh cứu người sao lại phân biệt sáng tối được? Sao lại vì một chút nguy hiểm mà từ chối bệnh nhân đứng ở ngoài cửa? Đó không tuân theo đạo của nghề y rồi!"

Nói xong, quang minh lẫm liệt, thở mạnh đứng bật dậy, long hành hổ bộ, thậm chí còn không kịp đợi đã đi mở cửa rồi.

Từ Lão Tam, Từ Lão Tứ: "..."

Hai mặt chẳng hiểu ra làm sao, hai mặt nhìn nhau.

Trong thoáng chốc chỉ cảm thấy tâm trạng của mình dường như đã chạm mốc giới hạn bùng nổ.

Ơ hay… Đây có phải tên thầy lang khốn khϊếp lòng dạ hiểm độc chỉ tham tiền không?

...

Phong Ấn nhanh bước đi ra ngoài, nhanh tay lẹ chân mở cửa ra, quét mắt nhìn qua, chỉ cảm thấy trước mắt không nhìn rõ được gì hết, giống hệt như cảm thấy bản thân ngay lập tức bốc hơi khỏi thế giới này, dấn thân vào bên trong một vùng trời băng đất tuyết.



"Huyễn cảnh? Hay là..."

Phong Ấn theo bản năng nhăn mày, không có bất kỳ dấu hiệu gì hết đã kéo mình bước vào đây rồi.

Chỗ này là chỗ nào?

Ngay lúc này, chỉ thấy ở trên đỉnh ngọn núi tuyết xa tít tắp trong huyễn cảnh, một bóng trắng mờ mịt thoắt ẩn thoát hiện bay tới.

Áo trắng tung bay, yểu điệu thướt tha.

Người tới chính là một người con gái mặc quần áo màu trắng, nhưng mà chỉ chớp mắt một cái đã bay tới trước mặt.

Tầm mắt Phong Ấn vừa lia tới, hai mắt lập tức sáng lên, đó là nhìn thấy một thứ gì đó vô cùng đẹp đẽ, vượt quá sự thưởng thức mãnh liệt của bản năng.

Người con gái xiêm y trắng tinh này đúng thật rất đẹp, đẹp đến mức đạt tới cảnh giới siêu trần thoát tục, cho dù đến tên háo sắc Phong Ấn được internet ở thế giới cũ hun đúc, khi nhìn thấy người con gái đó, lại không xuất hiện một chút tư tưởng bỉ ổi nào hết.

Cũng chỉ có ngắm nhìn và động lòng thôi.

Cô gái xiêm y trắng đi tới trước mặt Phong Ấn, mỉm cười nói: "Tiên sinh tha lỗi cho, đây là chút thủ đoạn đến đường cùng mới dám sử dụng, tình huống bất đắc dĩ, mong được tiên sinh tha lỗi."

Nhìn thấy Phong Ấn như không chịu nổi giá rét, cô gái vung tay lên, ngập trời băng tuyết xung quanh nháy mắt hoá thành mùa hè nắng ấm.

Gió mát thổi nhẹ, Phong Ấn ngay lập tức cảm nhận được một loại thoải mái dễ chịu nói không lên lời, nhưng rung động trong lòng ngược lại cũng chỉ tăng thêm thôi.

Lật tay một cái là thay trời đổi ngày?

Đây là đẳng cấp tu vi gì rồi?

Điều này vượt quá tầm hiểu biết của Phong Ấn, chỉ bằng tưởng tượng cũng không thể tưởng tượng đến cấp độ siêu cao này.

Người con gái áo trắng đó, rõ ràng chính là một cao thủ có cấp độ siêu tuyệt, đứng ở đỉnh của đỉnh, vượt qua khỏi tầm hiểu biết của bản thân rồi.

Lập tức Phong Ấn hiểu ngay ra một việc: Tuyệt đối không được đắc tội.

Nếu phục vụ tốt... Không khéo còn có lợi ích cực lớn nữa...