Bích Vân Thiên


Quay sang nhìn Vân, Thiên ngạc nhiên:

- Ủa, ở đâu có sợi dây đeo cổ đó?

Vân cười thật sâu:

- Đóa hoa vớt được từ biển nợ đấy, học trò mới cho.

Thiên ngắm nghía:

- Nhưng Vân chẳng có một uy phong nào của cô giáo cả. Anh thấy Vân vẫn giống trẻ con.

Tay cầm lái, mắt hướng về trước, Thiên nhoẻn miệng cười:

- Nếu 7, 8 năm trước mà có ai bảo ngày nay Vân sẽ nắm lấy vận mệnh đời anh thì không bao giờ anh tin hết.

Vân liếc ngang.

- Ai nắm vận mệnh đời anh bao giờ?

- Em.

- Không bao giờ có chuyện đó.

- Có.

Thiên đột ngột dừng xe lại:

- Anh bảo là có và em phải tin.

Vân mở to mắt:

- Làm sao thế này? Giữa xa lộ ngưng xe chi vậy?

- Anh muốn hôn em.

Rồi không đợi Vân kịp phản ứng, Thiên chồm người qua.

- Anh điên rồi, chạy mau không cảnh sát đến bây giờ.

- Bây giờ em tin chưa?

- Được, được rồi! Cho xe chạy mau đi, em tin, em tin! Cản trở lưu thông thế này có ngày ở tù cho xem.

Thiên thỏa mãn, cười và mở máy:

- Em phải tin bất cứ điều gì anh nói, đó là điều tiên quyết trong đời sống lứa đôi ở phương đông.

- Cái gì mà lứa đôi? Vân lại trừng mắt - Em có là vợ anh bao giờ đâu mà nói thế?

Thiên lại thắng xe lại:

- Sao, em không chịu làm vợ anh à?

Vân xua tay:

- Không thể dùng cách này cầu hôn được, em không đồng ý.

Thiên lắc đầu:

- Nhưng em trả lời thẳng câu hỏi của anh đi, chịu làm vợ anh không?

- Anh cho xe chạy đi. Vân làm dữ - Chưa thấy ai cầu hôn như anh bao giờ. Hôn nhân đâu phải trò đùa?

- Em không biết là anh yêu em sao?

- Nếu anh không cho xe chạy, em sẽ giận ngay cho mà xem. Em không thích thái độ vừa rồi của anh. Trên đời có nhiều chuyện không thể giải quyết bằng cách bông đùa như vậy.

Thiên thở ra và mở máy. Xe lao vυ"t tới, chàng yên lặng, chẳng nói gì cả trên suốt quãng đường còn lại.

Vân chợt thấy hối hận, khẽ liếc về phía Thiên:

- Sao? Giận rồi à?

Thiên vẫn hướng mắt về trước không trả lời. một lúc, xe ngừng lại trước một hiệu ăn ở đường Bắc Trung Sơn. Tắt máy xong, Thiên mới nói:

- Xuống xe chứ, anh biết em chẳng thích dùng cơm tây, nhưng ở đây khung cảnh đẹp.

Vân xuống xe, quay lại nhìn Thiên, anh chàng vẫn tỉnh bơ với khuôn mặt đưa đám. Thái độ hoàn toàn khác hẳn với chiếc miệng bô bô hằng này khiến Vân càng bứt rứt khó chịu. Nàng không ngờ những lời quá đáng của mình vừa rồi lại làm Thiên giận, nhưng Vân cũng thấy tức làm sao ấy. Vì vậy, vừa ngồi xuống ghế, mắt nàng đã ướt nhẹ.

- Em muốn dùng gì?

- Tùy anh.

Thiên nhìn Vân và chọn món cá chiên sà lách, một ít mì ống với hai cốc rượu.

- Uống rượu nhé?

Vân hờn lẫy trước thái độ lạnh lùng của Thiên, nàng yên lặng nâng ly lên uống cạn. Thiên hoảng hốt ngăn chặn:

- Em làm gì thế?

- Không có gì hết! Em ghét khuôn mặt anh, em không ăn, em muốn về ngay bây giờ.

Vân vùng vằng đứng dậy, nhưng đã bị Thiên nắm lấy tay:

- Em ngồi yên! Em chưa trả lời anh mà về đâu?

- Anh nói sao?

- Em nhận làm vợ anh không?

Vân bối rối, khuôn mặt nghiêm nghị, trịnh trọng trông dễ khϊếp, nàng không biết phải trả lời sao, nước mắt vờn quanh.

- Sao chịu không? Trả lời anh đi chứ?

Vân vẫn yên lặng, những ngón tay Thiên xiết chặt tay nàng:

- Trả lời anh đi! Vân, anh nói thiệt đấy, chưa bao giờ anh thành thật như bây giờ. Anh nói thật, anh không đùa. Ban nãy, đầu anh muốn vỡ tung ra vì thấy vấn đề quan trọng quá, anh khϊếp nên anh không biết tỏ bày bằng cách nào hay. Vân! Hãy thương hại anh, anh yêu em thật mà, nhận lời anh đi chứ?

Những lời nói thiết tha đến tội nghiệp, Vân nhìn gã con trai trước mặt, nàng lấy khăn tay chậm mắt:

- Anh... Anh có cảm thấy là anh đã đề nghị quá sớm không? Chúng ta quen nhau mới được một tháng mà?

- Vân lầm rồi. Thiên đính chính - Lần đầu ghé nhà em, bấy giờ anh mới là sinh viên nắm thứ nhất, đó là chuyện của mười hai năm trước. mười hai năm đó đeo đuổi đâu phải là ngắn phải không Vân?

Mười hai năm, dài thật! Lúc bấy giờ Vân chỉ là con bé 10 tuổi. Nhìn gã con trai ngồi xe đạp có chiếc yên cao, đến nhanh như gió ra ra đi cũng như gió một cách lạ lùng, không ngờ bây giờ đang đứng trước mặt nàng và lại đang ngỏ lời cầu hôn.

- Sao Vân? Trả lời anh đi?

- Sao anh chọn tôi? Người anh yêu là chị Hà mà?

- Trời đất! Thiên trợn mắt - Ai bảo em như vậy? Cho em biết, nếu ngay từ đầu anh yêu Hà thì.. Không phải tự cao, nếu anh muốn, sức mấy mà Hà lại lọt vào tay Nhậm Trung Vũ được.

Vân nhìn Thiên. Vâng, Thiên nói thật, vì nấu Thiên yêu chị Hà thì Nhậm Trung Vũ chẳng phải là địch thủ của chàng.

- Thế tại sao anh lại chọn em?

- Có lẽ do định mệnh, Thiên nói - Định mệnh đùa giỡn không cho phép anh có thể yêu ai để tiến đến hôn nhân được và chờ đợi em trưởng thành. Thiên xiết chặt tay Vân - Bây giờ em nhận hay lại trì hoãn để dày vò anh thêm một thời gian?

- Em .. Vân lúng túng - Em không biết trả lời sao...

- Trả lời ngay.

- Vậy thì không.

- Cho em nói lại một tiếng đấy.

- Không.

Mặt Thiên nhợt nhạt:

- Em nói thật chứ?

Vân phì cười:

- Nói chơi mà, em làm sao có thể từ khước lời cầu hôn của một người mà em đã yêu từ lúc 15.

- Thật sao Vân!

Thiên hét to và chồm tới khiến gã bồi bàn đi gần đó phải giật mình, tô súp trên tay suýt nữa rơi xuống đất.

Tháng 5, lễ cưới được cử hành. Với gia đình họ Tiêu, lễ cưới cử hành như vậy có vẻ gấp rút quá, gấp rút đến độ không chuẩn bị kịp để đón nhận.

Bà Tiêu cứ giữ Y Vân trong tay:

- Con vừa mới ra trường, mẹ còn muốn giữ con ở lại nhà ít lâu chứ chưa muốn...

Với chính Vân, nàng cũng thấy có điều hối hả quá. Tình yêu đến hôn nhân phải qua con đường tìm hiểu, suy tư dài chứ đâu thể ngắn thế này. Vân có cảm giác như kẻ ngồi phi thuyên lên cung trăng. Đúng ra phải là một cuộc đính hôn trước rồi hai năm sau mới cưới, nhưng Hạo Thiên, khi nghe Vân đề nghị đã kêu lên:

- Đợi? Đợi gì nữa? Với anh, một phút, một giây là một thế kỷ dài. mười hai năm qua chưa đủ sao?

Mỗi lần nghe thế, Vân nhún vai:

- Mười hai năm à? Thôi đừng phóng đại nữa, mười hai năm đó chưa hẳn là có hình bóng tôi trong ấy, sao anh không bảo là đợi 30 năm, từ ngày trong bụng mẹ đến bây giờ?

- Cũng có thể lắm. Hạo Thiên gãi đầu nói - Đúng rồi, khi xưa, nguyệt lão đã xe tơ hồng, vì vậy vừa chào đời anh đã ngơ ngơ ngẩn ngẩn, đợi chờ nhưng chẳng biết chờ ai. Mãi đến hôm đυ.ng nhau trên cầu thang, anh mới giác ngộ là 30 năm kia chẳng qua là chờ em.

Y Vân vừa thấy khó chịu vừa thấy tức cười:

- Thôi ông ơi, miệng ông trơn lắm.

- Nói xàm mãi.

Và cả nhà nghe nói cũng cười theo. Bà Tiêu nhìn đôi vợ chồng trẻ con. Hạnh phúc ngọt mật là những gì quý giá nhất còn mong gì hơn?

Thật ra, chuyện nôn nóng cử hành hôn lễ không hẳn chỉ có Hạo Thiên, mà kẻ ngồi trên lửa là vợ chồng ông Cao. Ông Cao là một thương gia giàu có, tổng giám đốc một hãng ciment. Mấy năm nay, vì nhu cầu kiến thiết, xây cất những cao ốc làm đẹp thành phố, tài sản của ông đã gia tăng gấp bội. Sự nghiệp càng lớn, buôn bán càng to, càng thấy gia đình đơn chiếc. Cả hai vợ chồng chỉ có một đứa con duy nhất, nhưng con đã 30 tuổi rồi, mà chưa lập gia đình. Còn gì bất mãn hơn? Bây giờ nó đã chịu phép, nếu không cử hành hôn lễ ngay rủi nó đổi ý thì sao? Bà Cao càng nóng lòng hơn, lần đầu đến nhà Vân, không đợi mẹ Vân lên tiếng đã trấn an:

Thêm Bình Luận