Bích Vân Thiên


- Mày muốn cứng đầu, muốn lì phải không? Không sợ thì tao cho chết luôn coi mày cứng đến đâu, cứ đi gặp Diêm Vương mà đòi mạng, đừng có chửi tao đồ điên, chửi rồi thì tao điên cho mày xem.

Hết tát tai lại đến ngắt, đến véo rồi sau cùng là những cơn đấm đá. Mồ hôi đã chảy ra đẵm cả lưng, cả người, Hàn vẫn đứng chịu trận.

- Thôi! Bao nhiêu đó đủ rồi, ngừng đi!

Có tiếng quát của cha, rồi người xuất hiện và kéo tay bà ra.

- Đánh gì mà đánh dữ vậy? Một chút dằn mặt thôi chứ?

Bà mẹ nuôi đang đánh ngon trớn bị cản, có vẻ ngỡ ngàng. Hàn tựa vào ghế, cố giữ cho thân hình đứng vững, tư thế của nàng khiến người đàn bà thất học chợt khám phá ra. Đứa con nít đang rùng mình trở thành thiếu nữ. Dáng dấp tiều tụy, thân thể có dù gầy còm, áo quần dù không đủ che vẫn không đậy được vẻ đẹp của nụ hoa chớm nở. Đột nhiên, máu ghen l*иg lộng dâng lên:

- Á, thì ra, con đĩ này trổ mã rồi.

Bà nện chân đi tới trước mặt chồng, ưỡn ngực:

- Bây giờ thì tôi đã hiểu ra tại sao ông lại bênh nó, ông đau lòng lắm phải không? Hả...? Bà kéo dài giọng nói rồi quay sang Hàn - Tao biết rồi mà, tụi bây đừng hòng giấu tao. Mày lớn rồi, mày trổ mã, tao nuôi thứ hồ ly trong nhà, nước lụt mà không hay. Nói đi! Nói đi! Chúng bây đã làm chuyện gì?

- Đừng có nói bậy! Cha Hàn quát, ông có vẻ đã bị chọc giận - Mày mà còn nói bậy nữa, tao đập bể đầu.

Và kho thuốc súng như bị châm ngòi nổ. một màn la hét có nước mắt nước mũi đổ ra.

- Trời đất ơi! Ngó xuống mà coi quân súc vật nầy này, nó làm chuyện kinh thiên động địa, tôi thấy không hợp mắt tôi nói mà chúng còn hùa nhau lại hϊếp đáp tôi. Trời ơi!

Và không đợi người chồng phản ứng, bà húc đầu tới:

- Này, này, có gϊếŧ thì gϊếŧ tao đi, đồ vô lương tâm. Gϊếŧ luôn cái giống báo đời trong bụng tao nữa! Tao chết cho mấy người yên lòng, cho mấy người sung sướиɠ. Gϊếŧ đi! Gϊếŧ đi!

Du Bích Hàn tròn xoe mắt. Nàng như rớt từ trên mây. Thế này thì không bao giờ ở lại đây được nữa rồi. Từng cơn đau nhói nơi thắt lưng. Hàn cắn răng nhưng hình ảnh trước mặt cứ nhạt nhòa. Tất cả như những bóng mờ múa may trước mặt.

- Im! Có nghe không?

Và tiếp đó là những tiếng tát tai như trời giáng. Bà mẹ Hàn đã yên tiếng, sự yên tiếng tạm thời của ngạc nhiên. Vì vậy, chỉ một lúc sau, Hàn lại nghe tiếp tiếng la hét the thé:

- Trời đất ơi! Xuống coi nó gϊếŧ tôi rồi đây này. Cha mà ngủ với con gái thì còn đất nào nữa! Ối trời ơi!

Trời đất! Hàn muốn hét lớn. Nàng không ngờ bà mẹ nuôi lại dám đặt điều như vậy. Nhưng cơn đau thắt ở dạ dày như bóp nát cả l*иg ngực. Hàn muốn kêu to lên nhưng kêu không ra tiếng vì một luồn nước nóng đã dâng lên cổ họng và tràn ra ngoài. Máu! Trời ơi, máu! Mắt Hàn tối nhòa và nàng ngã nhoài xuống đất. Trong cơn mê còn nghe tiếng Bích Hà hét:

- Chị Hàn! Chị Hàn! Trời ơi, chị Hàn chết rồi!

Rồi nàng không nghe thấy gì nữa. Thời gian hình như trôi qua thật lâu. Lâu lắm.. Hàn mới tỉnh dậy. Cơn đau vẫn hoàn hành. Hàn không phân biệt được là mình đã bị đau ở đâu, hồn như dật dờ trôi nổi theo từng đợt sóng. Nàng nghe có tiếng khóc, tiếng khóc của Bích Hà. Và Hàn nghĩ: có lẽ mình đã chết, hoặc sắp chết. Cổ họng khô nhưng ngọt.

- Chị ơi, chị! Chị ơi, tỉnh dậy đi!

Hàn cố gắng mở mắt, nhưng đôi mi thật nặng... Khuôn mặt Bích hà giống như chiếc bóng xao động trong nước, lung linh...lung linh...Ta phải trấn an Hà...bảo nó đừng sợ.. Hàn nghĩ nhưng không làm sao nói thành tiếng được. Nàng định đưa tay lên vuốt tóc cho em, nhưng cánh tay như không còn chịu sự điều khiển của óc... Chỉ nghe tiếng hét bên cạnh càng lúc càng rõ:

- Cha ơi, chị Hàn tỉnh rồi này!

- Tỉnh rồi, giọng nói chua chát của bà mẹ nuôi - Tao biết nó giả chết mà. Đồ giả chết!

Hàn cố gắng lay lay đầu và nàng bắt đầu nhìn thấy rõ bóng đèn vàng vọt. Trời đã tối mới có đèn, Hàn nghĩ, như vậy ít ra ta cũng đã bất tỉnh trên hai tiếng đồng hồ, Hàn quay lại và thấy mình đang nằm trên giường, khuôn mặt Hà đang nhìn nàng với đôi mắt còn đầy vết lệ:

- Chị Hàn, bây giờ chị thấy thế nào? Khỏe không?

Vậy thì ta chưa chết, Hàn nghĩ. Chị chưa chết phải không Hà? Muốn hỏi nhưng không làm sao hỏi được. Ta còn trẻ, ta không muốn chết sớm như vậy... Rồi không biết thời gian trôi qua thêm bao lâu Hàn mới tỉnh dậy một lần nữa và nghe thấy tiếng cha nói:

- Như vầy không được, phải đưa nó vào bệnh viện.

- Đưa vào bệnh viện à? Có tiếng mẹ nuôi - Ở nhà này làm gì có tiền mà cho nó vào nhà thương? Tiền ăn còn không có..

- Nhưng... Giọng cha vừa mệt mỏi vừa buồn - Để thế này nó dám chết..

Bà mẹ Hàn vẫn cương quyết giữ vững lập trường và Hàn lại ngất đi.

Cứ như vậy, một chập tỉnh rồi một chập lại ngất đi. Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Hàn chỉ cảm thấy sự sống mất dần trong thể xác, nó như những chiếc kén bị rút chỉ, chỉ càng lúc càng ít dần... Sau cùng, không còn đủ khả năng tập trung tư tưởng. Nàng nghe có tiếng Bích Hà khóc:

- Chị ơi, sống lại đi, sống lại đi, em van chị mà...!

Tôi nghiệp! Hàn nghĩ trong cơn mê, tội nghiệp Bích Hà quá!

- Chị ơi, chị nói chuyện với em đi! Chị muốn gì cứ nói, em sẵn sàng làm theo ý chị, chị Hàn...!

Vâng...Nói lên đi chứ! Phải sống chứ...Đời sống đẹp quá mà, nó vui và ngập đầy mộng tưởng...Tia sáng chợt lóe qua... Hàn muốn chụp lấy... Ý thức thèm muốn được sống bay nhanh qua đầu. Ta phải sống. Một số điện thoại hiện trong óc, số điện thoại mà Hàn mỗi ngày đọc đến độ thuộc lòng.

Nàng thều thào:

- Bích Hà! Bích Hà!

- Chị Hàn, chị đã tỉnh? Chị muốn gì?

- Nghe này... Em làm ơn đi gọi giùm điện thoại...số...tìm cô giáo tên Tiêu...Y...Vân...Nhanh đi...số điện thoại đó là....

Và Hàn lại muốn rơi vào cơn mê, cơn đau nhói trong ngực khiến nàng đọc muốn hết nổi... Số... số... Rồi trước nàng mắt tối sầm lại.

Đã hơn mười hai giờ khuya, điện thoại nhà họ Cao đột ngột reo vang. Đây là một chuyện lạ, vì từ xưa tới đến nay ở đây không bao giờ có chuyện điện thoại reo khuya. Hạo Thiên và Y Vân mới lên giường, họ còn chưa ngủ.

Nghe tiếng chuông reo, Y Vân đẩy nhẹ Hạo Thiên:

- Anh đi nghe đi, ai gọi lại tối thế?

- Có lẽ ông anh ba trợn của em nữa đấy. Cao Hạo Thiên vừa xỏ giày vừa nói - Từ khi ông ấy có tình yêu đến giờ, ông ấy càng tỏ ra "tốc " hơn.

Y Vân cười:

- Vậy anh mau ra nghe điện thoại đi, để nó reo mãi ba mẹ lại bị đánh thức.

Hạo Thiên bước ra phòng khách, một lúc lại vào, mặt trông khó coi:

- Y Vân, dậy! Mẹ em gọi dây nói cho em chứ không phải anh.

- Điện thoại của mẹ gọi lại? Y Vân nhỏm dậy, mặt tái hẳn - Chắc ở nhà có gì đấy chứ mẹ gọi dây nói giữa khuya làm gì?

- Em đừng hoảng. Mẹ nói có một đứa bé gái tìm em, nó vừa khóc vừa bảo muốn gặp cô giáo Vân. Bắt đắc dĩ lắm mẹ em mới gọi lại.

Hạo Thiên vừa dứt tiếng, thì điện thoại trong phòng khách lại tiếp tục reo.

- Chắc chắn là con bé gọi lại.

Thiên nói, Y Vân chạy vụt ra khỏi phòng. Nàng cầm ống nói hỏi:

- Ai? Ai đó?

Bên kia đầu giây, giọng nói xa lạ của một đứa trẻ, nó vừa khóc vừa nói:

- Con muốn tìm cô Vân dạy chị con học đấy!

- Chính tôi dây. Y Vân trả lời nhanh, vừa tò mò vừa ngạc nhiên - Em là ai? Tìm tôi có việc gì?

- Cô ơi! Con bé khóc không thành tiếng - Cô lại nhà con nhanh đi, chị con sắp chết rồi!

- Em nói gì? Vân ngơ ngác - Em là ai, em là ai mới được chứ? Còn chị em sao lại chết?

- Chị con gần chết rồi, chị ấy tên là Du Bích Hàn. Cô Vân, cô làm ơn đến nhanh đi, chị con muốn gặp mặt cô, chị ấy sắp chết...

Thêm Bình Luận