Bích Vân Thiên


Bài luận kỳ cục được kết thúc bằng hàng chục cái dấu hỏi. Trừng mắt nhìn những chiếc dấu cong queo, Vân thẫn thờ. Đọc mấy lượt, Vân mới lờ mờ hiểu được gia cảnh của Hàn, Vân ngạc nhiên trước nhiều sự khó hiểu lạ lùng của đời sống. Sự u ám và tuyệt vọng của một nỗi buồn vô cớ chập chờn.

Đời sống có trọn vẹn và hạnh phúc không?

Ngồi yên lặng suy tư, mãi đến lúc có người chạm vai, Vân mới chợt tỉnh.

- Cô Vân.

Vân ngẩng đầu lên, bà Vương - Vị giáo sư đã giới thiệu, Vân đứng dậy.

- Đi dạy lần đầu, thấy thế nào?

- Cũng qua. Vân cười - Chỉ có một chút bối rối.

- Ai cũng vậy cả, nhưng lớp cô vừa dạy nổi danh là ngoan nhất trường đấy, đừng ngại gì hết, lúc trước bà Lý cứ luôn mồm ca mãi.

Vân hỏi:

- Bà Lý khỏe chứ?

Nữ giáo sư Lý Nhã Quyên là giáo sư quốc văn cũ của lớp Vân vừa dạy, vì lý do sinh đẻ, đã xin trường nghỉ phép một tháng, và Vân mới có lý do chen chân vào đây.

- Vâng, bà ấy cũng khỏe. Bà Vương nhíu mày - Có điều lại thêm một đứa con gái, khiến bà ta phải khóc sưng cả mắt.

Vân ngạc nhiên:

- Sinh con gái có gì đâu lại phải khóc?

- Chồng bà Lý muốn con trai. Ông nội, bà nội lũ trẻ cũng thế, bà Lý không mong sao được? Rốt cuộc lại cũng con gái, ăn làm sao? nói làm sao với bên chồng chứ?

Vân kêu lên:

- Trời ơi, bây giờ là thế kỷ 20 mà? Sinh trai hay gái, người mẹ làm sao biết trước được? Đâu phải thời thượng cổ đâu mà vẫn còn chuyện trọng nam khinh nữ?

- Em còn nhỏ quá chưa biết. Bà Vương cười nói - Mặc dù là đang ở thế kỷ 20, dù là dân trí thức, nhưng vấn đề trọng nam khinh nữ vẫn là vấn đề quan niệm tổ tiên lưu truyền, nó đã mọc rễ trong đầu dân ta, không làm sao nhổ bỏ được. Vì vậy, chuyện chị Lý sinh con gái cũng đồng nghĩa với tội lỗi, có lúc chị ấy đã nghĩ đến chuyện đem con cho người khác...

Tiêu Y vân ngỡ ngàng. Không phải thái độ khó xử của bà Lý mà là hoàn cảnh của đứa bé sơ sinh. Một mầm sống không được mẹ cha hân hoan đón nhận.. Biết đâu rồi 16, 17 năm sau, lại có một giáo sư đưa ra một đề luận tổng quát "Tôi" cho con bé.

"Tôi"

"Trước khi có đủ trí khôn để khước từ sự hiện diện của mình trong đời, thì tôi đã có mặt trên xã hội..."

Hướng mắt về khung trời đầy mưa bụi ngoài cửa, hồn Vân như phiêu lãng thật xa, nàng quên hết sự hiện diện của người chung quanh. Đời sống như một vết thương kỳ lạ. Giờ dạy đầu tiên với bao nhiêu gặp gỡ lạ lùng mà 20 năm qua chưa hề gặp.

Mưa bụi vẫn bay, cây đa to bên ngoài có những chồi non đang nhú dần trên nhánh lá. Sống là gì? Vân ngỡ ngàng rơi vào trầm tư.

Trên đường về, Vân vẫn bị dấu hỏi về chuyện "sống để làm gì" vậy hở? Thẫn thờ lên xe lại xuống xe, mãi đến lúc về đến cổng cư xá Vân mới tỉnh hẳn. Chỉ có mẹ, phải ta phải nhờ đến mẹ, kẻ đã tạo ra đời sống ta, sẽ xác định sự hiện hữa và giải thích rõ ràng.

Ôm chồng vở của đám học sinh ngoan ngoãn, Vân bước nhanh vào thang máy. Sự vội vã khiến nàng va phải một người đứng sẵn trong buồng thang máy. Chồng vở rơi vãi xuống đất.

- Làm gì mà bít lối như vậy, nép một bên không được sao để người ta phải rơi đổ thế này?

Thói quen chua ngoa không đợi xác định đối phương, Vân đã lớn tiếng hùng hổ, gã con trai lui về sau mấy bước:

- Ồ! Xin lỗi, Xin lỗi cô! Tại tôi không ngờ cô lại xông vào buồng thang máy nhanh như đầu chiếc xe hỏa vậy.

Giọng nói khá quen thuộc. Tiểu Y Vân ngỡ ngàng ngẩng đầu lên. Gã con trai nhìn nàng xa lạ, rồi cúi xuống lượm vở. Tim Vân đập mạnh. Chàng đây sao? Thật sao? Thân hình gầy cao lỏng khỏng, xuề xòa với chiếc pull đỏ, quần ống rộng... Vẫn tác phong ngày nào. Đôi mày sậm, đôi mắt rực sáng và nụ cười bâng quơ trên môi. Vân mở to mắt.

Gã đã lượm xong vở, đứng lên trao cho Vân:

- Cho tôi xin lỗi một lần nữa nhé. Cô lên tầng thứ mấy?

Đúng rồi! Chính chàng! Tim Vân muốn ngừng đập. Sao chàng chẳng nhìn ra được ta? Mấy năm rồi? Ngày Thiên rời khỏi Đài Loan, Vân chỉ 15 tuổi, một nữ sinh tóc ngắn đệ nhất cấp, chẳng vương vấn được gì trong tim chàng. Chỉ có chị Hà - Tiêu Y Hà, "Công chúa ngủ trong rừng", bà chị lúc nào cũng được chàng ca ngợi. còn Tiêu Y Vân? Chỉ là "nhóc con" ! "Công chúa ngủ trong rừng" bây giờ đã là mẹ, còn "nhóc con" ngày nào thì nay cũng đã là cô giáo - Dù chỉ là cô giáo trong một ngày. Thế còn chàng? Vẫn như ngày xưa, thời gian như chưa hề làm hao mòn tuổi trẻ.

- Cô này. Chàng mở miệng, đôi mắt tinh nghịch dò xét - Hình như chúng ta đã gặp nhau ở đâu rồi thì phải?

- Cái gì? Máu ranh mãnh lại chảy trong tim - Tôi nghĩ hình như chưa thì đúng hơn.

- Vậy à? chàng làm bộ gãi đầu - Có lẽ tôi lầm, trông cô giống cô em gái của ông bạn tôi quá.

- Hừ! Vân lạnh lùng ôm lấy chồng vở, quay mặt ra phía cửa thang - Ông làm ơn nhấn nút lầu năm giùm tôi.

- May quá! Tôi cũng lên lầu năm.

Ai lại không biết anh lên đấy, Vân bậm môi. Biết ngay là sẽ lên nhà tôi mà, tìm anh cả. Hình ảnh đám Tứ Quái ngày nào lại hiện ra trong óc Vân. Chàng và anh cả là hai cây cột trụ nghịch phá nhất trường. Bây giờ, họ sắp tụ hội. Nhưng lạ quá! Tại sao chẳng nghe anh cả nói gì đến chuyện về nước của chàng?

Thang đã ngừng chạy.

- Cô làm ơn cho hỏi, nhà số 5F đi về hướng nào?

Chàng hỏi. Vân tròn mắt, vẫn ra vẻ xa lạ:

- Ông một mình tìm không được sao, phải hỏi?

- Ồ, xin lỗi! Nụ cười khó giận lại nở trên môi - Tại tôi tưởng cô biết đấy chứ.

- Không biết gì hết.

- Vậy thì xin lỗi một lần nữa. Chàng nháy mắt, làm bộ hạ thấp giọng đủ để Vân nghe - Hôm nay xui thật, ra đường gặp ma quỷ gì không.

Chàng giả vờ rẽ sang một hướng khác, Vân tức lý:

- Ông kia, đứng lại!

Chàng đứng lại, ra vẻ ngạc nhiên:

- Cái gì nữa đây?

Vân trừng mắt:

- Tại sao ông chửi người ta?

- Tôi không ngờ tai cô lại thính như vậy. Nhưng tôi có chửi cô cái gì đâu?

- Ông nói ông gặp ma quỷ, không phải là ông muốn chửi tôi đó sao?

Anh chàng nhún vai:

- Tôi nói tôi gặp ma quỷ, chứ có bảo cô là quỷ đâu?

Vân tái mặt:

- Ông là quỷ chứ ai nữa mà nói.

Chàng quay trở lại, đứng chắn ngang mặt Vân:

- Thôi đừng đóng trò nữa, nhóc con ạ!

Giọng nặng và ồ ề, thật xúc động:

- Cô vừa bước chân vào thang máy là tôi đã nhìn ra ngay. Nhóc con! Không ngờ nhóc con lại mau lớn thế này.

Mắt Vân tròn xoe:

- Ông cũng vậy, ông lãnh tụ đảng Tứ Quái "cao bằng trời", ông cũng đóng kịch khá lắm chứ!

- Ợ. ớ, cái gì lại cao bằng trời?

- Thôi đừng đóng kịch nữa ông ơi. Vân cười to - Lúc xưa ông có biệt danh là Thiên Hảo Cao (cao bằng trời), anh cả là Phong Tại Tiêu (gió đang rít). Ngoài ra còn hai ông nữa, một ông là Vũ Trung Nhân (người trong mưa). Chính ông Vũ Trung Nhân này đã hớp hồn chị Hà khiến Thiên Hảo Cao buồn tình bỏ ra ngoại quốc.

Mặt chàng đỏ như gấc:

- Á...á, cái cô này vẫn không bỏ được cái tật chua ngoa, nói năng tầm bậy tầm bạ, đè xuống đánh mấy roi bây giờ, lớn mặc lớn.

- Không được! Không được!

Vân vừa hét vừa chạy, sách vở lại được dịp đổ đầy trên đất.

- Đấy, bắt đền đấy, anh đến đâu là như sao chổi trên đất.

Lại một màn cúi xuống lượm sách vở. hai đôi mắt bất chợt lại gặp nhau, nụ cười tắt đi trên môi Thiên:

- Bao lâu rồi mới lại gặp nhau, Vân nhỉ?

- 7 năm. Vân nghĩ ngợi một chút nói - Năm anh xuất ngoại em mới 15 tuổi.

Thêm Bình Luận