Bích Vân Thiên


- Hừ! Cô giáo tốt quá hả? Một chiếc áo tốt như vầy mà muốn cho là cho, người ta có tiền rộng rãi quá hả?

Bà ta đưa cao chiếc áo lên ngắm nghía:

- May quá, tao cũng đang muốn được một chiếc áo như vầy, tiếc là màu trắng mau bẩn quá!

- Mẹ! Hàn kêu lên, nước mắt lại trào ra mắt - Chiếc áo này, chiếc áo này... Hàn nói không ra lời. Sự tiếc rẻ không phải ở chiếc áo quý mà ở tấm lòng.

- Sao? Bà mẹ ghẻ trừng mắt - Chiếc áo này rồi làm sao chứ? Tao mặc không được à? Nuôi mày tốn bao nhiêu cơm, bao nhiêu gạo, lấy có chiếc áo cũng không được sao? Thứ đồ bỏ, mặc không được thì tao xé.

- Đừng, đừng mẹ! Mẹ cứ lấy mặc đi. Hàn hoảng hốt - Mẹ cứ mặc đi, đừng xé!

- Ờ, vậy có phải được hơn không? Bà mẹ nuôi nhướng mày, mặc chiếc áo vào người, rồi bế đứa nhỏ lên, - Có chiếc áo này, mai mày đi học được rồi đấy.

Rồi bà bỏ vào nhà. Hàn cúi mặt, những hạt nước mắt chảy dài như cơn mưa.

Vừa tan sở về, Cao Hạo Thiên đã thấy mẹ với khuôn mặt rực rỡ đứng đón:

- Hạo Thiên, mẹ có một tin hay lắm này.

- Tin gì vui thế mẹ?

- Con nhớ con bé Trương Tiểu Kỳ không? Mẹ vừa mới nhận được điện thoại của mẹ nó, bảo là chẳng có gì trở ngại hết, vấn đề là ở con.

Hạo Thiên chau mày:

- Trương Tiểu Kỳ nào?

- Trời đất! Mẹ Thiên trừng mắt - Tật đến nữa rồi, mày muốn giả vờ thối thác nữa phải không? Hôm trước dùng cơm chung với người ta, mẹ còn nghe con khen nó đẹp nữa mà.

Hạo Thiên cười lớn:

- Chuyện con trai khen con gái đẹp có gì lạ đâu? Không lẽ nghe con khen đẹp là mẹ lại nhất quyết bắt con phải cưới làm vợ sao? Nếu vậy con bảo cô đào Elizabeth Taylor đẹp đấy, mẹ tìm mối mai cho con đi.

Bà Cao sa sầm nét mặt:

- Hạo Thiên, mẹ nói thật với con mà, tại sao con cứ pha trò mãi thế?

- Con có dám pha trò lúc nào đâu. Hạo Thiên giả vờ nghiêm trở lại - Ngay từ khi còn học ở đệ nhất, con đã yêu Elizabeth Taylor nhưng không nói đấy chứ.

Bà Cao chau mày:

- Xạo bấy nhiêu đủ chưa?

- Mẹ giận con sao? Giận con rồi nếp nhăn trên trán lại nhiều thêm, mẹ không sợ lại già thêm à?

- Mặc tao! Nói chuyện Trương Tiểu Kỳ với mày, mày lại bắt qua cái này cái nọ Cho con hay, mẹ đã xin với người ta một buổi hẹn rồi đấy, mai con phải dẫn nó đi xem chiếu bóng hay muốn dùng cơm gì đó thì làm.

- Trời đất! Sao mẹ lại hẹn như vậy. Nụ cười trên môi Cao Hạo Thiên biến mất. - Đó đâu phải chuyện giỡn đâu mẹ?

- Thì tao có nói chuyện giỡn bao giờ đâu? Tiểu Kỳ vừa trẻ, vừa đẹp lại có học, như vậy chưa đủ xứng với mi à?

Cao Hạo Thiên gãi gãi đầu:

- Theo lời mẹ thì cô ấy hoàn toàn quá!

- Chứ sao!

- Vậy thì..., Cao Hạo Thiên lại cười - Con không xứng với người ta đâu.

- Con nói thế là thế nào? Bà Cao có vẻ giận cực điểm - Con muốn ở độc thân suốt đời à? Lúc nào nghe mẹ bàn chuyện hôn nhân là bị con tìm đủ cách để chê bai, để trốn lánh. Bao giờ con mới hài lòng chứ? Đầu mẹ đã bạc trắng thế này con vẫn chưa thấy sao? Mấy năm gần đây, hy vọng duy nhất của mẹ là có một đứa cháu để bồng, mẹ đã già rồi. Hạo Thiên, mẹ đâu còn sống bao nhiêu năm nữa...

- Thôi mà! Hạo Thiên vội cắt ngang - Mẹ đừng nói vậy chứ. Con thấy ít ra mẹ cũng sống trên trăm tuổi.

- Tao đâu cần sống đến độ rụng hết răng đó làm chi. Tao chỉ muốn mày sớm lập gia đình, có con cái. Ba mươi tuổi rồi còn nhỏ nhắn gì nữa?

- Con biết, con biết mà. Hạo Thiên gãi đầu - Thôi được rồi, con biết ba mẹ, tất cả bà con thân thuộc, ai cũng đều muốn con sớm lập gia đình cả. Nhưng lập gia đình để làm cái gì? Có phải chăng là để kết hợp hai người thương nhau, hiểu nhau, chứ đâu có nghĩa là để sản xuất con cái? Nếu mẹ hiểu con, thương con thì đừng tổ chức những buổi gặp mặt, hẹn hò mai mối gì cả, làm vậy chỉ tổ khiến con khó chịu thêm thôi. Tình yêu tự nó sẽ đến chứ không phải đi tìm. Sợ lúc con tìm được người rồi mẹ lại lo không kịp chứ, cái gì cũng để tự nhiên tốt hơn.

- Để tự nhiên à? Tự nhiên đến bao giờ?

- Đến bao giờ con gặp người con yêu.

- Nếu rủi suốt đời không gặp thì sao?

- Thì chịu vậy. Hạo Thiên nhún vai - Không lẽ cái số con nó hẩm hiu như vậy.

Bà Cao trừng mắt:

- Số mày hẩm hiu hay số tao vô phúc. Sanh ra đứa con bất hiếu như mày, thà không có còn hơn.

Cao Hạo Thiên cười lớn:

- Con làm gì hư đốn đến độ mà mẹ bảo là vô phúc lận?

- Sự thật trước mắt như vậy đó mà bảo là không à?

- Vậy thì, Cao Hạo Thiên vươn vai - Con không xứng với cô Trương Tiểu Kỳ đâu. Người ta toàn là ưu điểm, còn con khuyết điểm cùng mình.

Hạo Thiên chui vào phòng tắm, tìm dao cạo râu, bà Cao chẳng buông tha.

- Lúc gần đây mẹ thấy con bận mãi? Mỗi tối là trốn biệt khỏi nhà. Con đi đâu vậy?

- Con đến nhà Tiêu Chấn Phong.

- Tiêu Chấn Phong à? Bà Cao có vẻ khó chịu - Cái thằng mà lúc trước thường đến đây, đυ.ng tí là đòi hạ cẳng thượng cẳng đó phải không? Nó có vợ chưa?

- Cũng chưa có.

- Hừ, đúng là một lũ kỳ cục!

- Mẹ nói đúng. Hạo Thiên cười to - Chính cô em gái của hắn cũng bảo thế.

Mắt bà Cao mở to:

- Hắn có em gái à? Phải rồi, tao nhớ ra rồi, phải con nhỏ mà lúc trước nó thường đưa đến đây chơi đó không? Coi cũng khá đấy chứ.

- Mẹ muốn nói đến cô bé Y Tiêu Hà đấy à? Hạo Thiên vừa lau mặt vừa hỏi - Người ta bây giờ đã hai con

rồi.

- Hai con rồi? Mặt bà Cao sa sầm - Vậy còn nhắc tới làm gì? Mỗi tối con đến nhà nó làm chi?

Hạo Thiên bước ra khỏi phòng vệ sinh, chàng chọn một chiếc áo loại vải cứng:

- Mẹ cứ hấp tấp mãi, nó còn một đứa em gái khác nữa cơ.

- Vậy à? Bà Cao ngờ vực - Chắc chỉ mới 7 hay 8 tuổi thôi phải không?

- Đâu có chuyện đó. Cao Hạo Thiên cười to - Hơn 20 rồi, đẹp hơn cô chị nhiều.

- Ờ...Bà Cao tò mò - Chúng bay.. Chúng bay có tính toán gì chưa?

Hạo Thiên ngắm mình trong kính, kéo thẳng cổ áo. vuốt mái tóc, cố tình kéo dài thời gian chờ đợi của bà mẹ.

- Chuyện đó...Con bé tối ngày cứ ví con với gấu, với khỉ, ruồi bọ và quạ đen.

- Gì mà kỳ cục như vậy?

Bà Cao ngạc nhiên, nhưng chưa kịp hỏi tiếp thì Hạo Thiên đã vù ra cửa. Bà vội nói theo:

- Còn buổi hẹn với Trương Tiểu Kỳ ngày mai, con tính sao?

- Hủy đi!

Hạo Thiên nói lớn rồi khuất nhanh ngoài cửa. Bà Cao ngẩn người một chút mới trở lại thực tế. Cả một căn nhà rộng trống vắng. Bà ngồi xuống ghế. Với những người đứng tuổi như bà, sự yên lặng là cả một điều uy hϊếp. Muốn gọi cô tớ tên Liên lên cho vui nhưng nghĩ lại thôi. Gọi để làm gì? Nhà chỉ có mấy người và tuổi trẻ ngày nay... Chịu không hiểu nổi được chúng.

Ngay lúc đó, Hạo Thiên vẫn hồn nhiên với nỗi cô đơn của mẹ, chàng cao hứng huýt sáo ra xe. Chiếc Mustang từ ngoại quốc mang về mới tinh, bóng loáng.

Vừa tới cửa nhà Vân, Thiên đã nghe giọng nói oang oang của Tiêu Chấn Phong vọng ra:

- Với những hạng đàn bà như vậy, cách duy nhất để đối phó là cho mấy quả đấm, như vậy họ mới biết không phải muốn dữ dằn với ai cũng được.

Hạo Thiên đẩy cửa bước vào:

- Làm gì nữa đó anh Phong, không lẽ bây giờ anh lại đập lộn với đàn bà nữa sao? Ai chọc giận anh thế?

Thấy Thiên, Phong vồn vã ngay:

- Tức quá mà, phải đập mới được.

Thêm Bình Luận