Chương 11

Sau khi Lục An Hòa đợi Hạ Vân Đình ra ngoài, anh ta ngạc nhiên thấy Hạ Vân Đình không nói một lời nào, chỉ hỏi một câu: "Hệ thống điều khiển tinh thần lực có vấn đề gì không?". Khi thấy Hạ Vân Đình gật đầu, anh ta không hỏi thêm gì nữa.

Ở phía bên kia, có lẽ pheromone của Hạ Vân Đình thật sự rất hiệu quả, Lâm Hàm lại tiếp tục ở trong buồng lái làm việc một mình.

Vì đôi găng tay đã cách ly năng lực đọc tâm, Lâm Hàm cũng không nghĩ đến những gì mà Thượng tướng lúc đó đã nghĩ, chỉ quay lại công việc của mình, để tâm trí dần dần bình tĩnh lại.

Đọc tâm không phải là một năng lực tốt, Lâm Hàm nghĩ.

Nếu đêm đó cậu không tháo găng tay ra và nghe thấy tiếng lòng của Hạ Vân Đình, có lẽ cậu sẽ muốn đến gần Thượng tướng hơn một chút.

Lâm Hàm vừa nghĩ vừa tháo ra linh kiện thứ sáu.

Cậu cứ bận rộn là quên mất thời gian, huống chi mọi người trong viện nghiên cứu vẫn đang chìm trong sự ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Thượng tướng. Cho đến khi Thẩm Tu Nam lo lắng cậu lại ngủ qua đêm trong phòng sửa chữa mới đến tìm cậu.

Khi Thẩm Tu Nam vào, Lâm Hàm đang chỉnh sửa lại hệ điều hành bên trong cơ giáp, máy tự động sửa chữa cũng đang kêu vo vo, từng chút từng chút sửa chữa những chỗ không cần tốn công sức.

Lâm Hàm cười giải thích rằng Thượng tướng đến để kiểm tra hệ thống tinh thần lực, cậu cố gắng như vậy cũng chỉ để có thể sớm sửa xong cơ giáp lại.

Thẩm Tu Nam không còn cách nào khác, lại dặn dò nửa ngày rằng cậu nhớ dùng dịch dinh dưỡng và thuốc ức chế đúng giờ. Cuối cùng, trước khi rời đi, cậu ta ngẩng đầu nhìn Lâm Hàm đang đo lường số liệu, nhíu mày nói: "Tớ cảm thấy hôm nay cậu tinh thần khá tốt đấy."

Lâm Hàm nói: "Có sao?"

"Có, cậu tự nghĩ xem cậu đã ở trong phòng sửa chữa bao lâu rồi." Thẩm Tu Nam nói, "… Cậu thật sự đang trong kỳ phát tình sao? Tớ còn nghi ngờ cậu không phải đang dùng thuốc ức chế, mà dùng thuốc sổ đó."

Lâm Hàm bất đắc dĩ nhìn cậu một cái: "Thật sự không có mà."

Thẩm Tu Nam nghĩ ngợi một lúc, cuối cùng nghĩ ra một câu trả lời có khả năng một chút: "Chẳng lẽ là vừa rồi Thượng tướng đến chỗ cậu nên cậu phấn khích không thể tả, mới hưng phấn đến mức bỏ qua mệt mỏi mà tiếp tục làm việc?"

Lâm Hàm: "…"

Nói gì mà lạ thế này.

Tuy nhiên, dù sao giữa hai người họ cũng đã xảy ra chút chuyện, nhưng cậu không định nói với Thẩm Tu Nam.

Bỏ qua suy nghĩ muốn đánh dấu mình — Thượng tướng có lẽ thật sự là một người tốt, nhưng bản thân cậu hật sự nhàm chán và vô vị, chắc chắn sẽ không cùng đường với an.

Lâm Hàm tiễn Thẩm Tu Nam đi, tiếp tục vùi đầu vào nghiên cứu.

Cậu có thể trở thành nhà thiết kế cơ giáp xuất sắc nhất trong viện nghiên cứu, ngoài thành tích vượt trội hơn tất cả mọi người, tinh thần lực cũng là một phần, vì trong lĩnh vực thiết kế và chế tạo, thợ cơ giáp có tinh thần lực càng cao thường càng được ưu ái — cơ giáp cũng phân cấp, trong đó cơ giáp bậc B hoặc C thông thường chỉ cần viện nghiên cứu tham gia thiết kế và phê duyệt, sau đó có thể giao cho bộ phận chế tạo cơ giáp sản xuất hàng loạt, dùng cho các binh sĩ bình thường tuần tra và chiến đấu đơn giản.

Còn trong đế quốc, cơ giáp thường dựa vào tinh thần lực để chiến đấu, ba giới tính đều có tinh thần lực ở mức độ khác nhau, cơ giáp sản xuất hàng loạt gần như có thể phù hợp với bất kỳ giới tính nào có tinh thần lực không quá kém, còn cơ giáp cấp S cao cấp thì cần nhà thiết kế đích thân chế tạo, cần tiêu tốn tinh thần lực và tâm huyết của nhà thiết kế, vì vậy, mỗi chiếc cơ giáp cấp S được chế tạo thủ công đều là bảo vật độc nhất vô nhị của đế quốc, khó mà có được.

Tất nhiên để điều khiển được những cơ giáp đỉnh cao như vậy, tự nhiên cũng cần có sức mạnh tinh thần và khả năng điều khiển cao hơn, nếu không thì không những không thể khởi động được mà còn có thể gây ra hậu họa.

Lâm Hàm đã tham gia thiết kế rất nhiều loại cơ giáp, có những loại được sản xuất hàng loạt để cho các chiến sĩ tuyến đầu sử dụng, cũng có những loại như của Hạ Vân Đình hoặc Lục An Hòa, là cơ giáp chuyên dụng cần phải nghiên cứu và thiết kế tỉ mỉ từng chút một, sau đó trải qua vô số lần thử nghiệm và điều chỉnh mới có thể chế tạo nên một chiếc như vậy.

Tuy nhiên, có lẽ năm sử dụng M2742 của Hạ Vân Đình còn lâu hơn thời gian cậu vào viện nghiên cứu cơ giáp. Sau khi Lâm Hàm chính thức tham gia thiết kế, đế quốc hầu như đã không còn phổ biến cơ giáp đôi nữa.

Việc sửa chữa cũng vậy, cơ giáp càng cao cấp thì phải có kỹ sư cơ giáp cấp cao tương ứng. Hạ Vân Đình cũng thực sự rất coi trọng chiếc cơ giáp này của mình nên mới vội vàng tìm đến cậu như vậy.

Mọi thứ đều có vẻ hợp lý nếu Hạ Vân Đình không có những suy nghĩ đó.

---

Trong mấy ngày Lâm Hàm hết lòng hết sức làm việc, Lục An Hòa bận đến mức gần như phát điên.

Do cơ giáp của tướng quân vẫn chưa sửa xong, không thể tham gia huấn luyện hàng ngày, anh đã ở lại trang viên của mình hai ngày không ra ngoài, cuối cùng khiến cho phe chủ hòa và phe cấp tiến đều tìm được cơ hội.

Nói một cách đơn giản, chính là tiếp tục nịnh bợ, hy vọng một ngày nào đó tướng quân sẽ gia nhập phe của mình, từ đó có thể an tâm hưởng lợi.

Phe chủ hòa hy vọng sau khi Hạ Vân Đình gia nhập sẽ đề xuất với hoàng đế giảm sản xuất cơ giáp và cung cấp quân nhu, lý do là hiện tại tình hình đã ổn định, ngoài bọn tinh tặc thỉnh thoảng gây rối, Trùng tộc cũng rất yên ổn, không bằng dùng nguồn tài chính quân sự để đầu tư vào dân sinh, làm cho đế quốc trở nên mạnh mẽ hơn trong các lĩnh vực khác.

Phe cấp tiến thì hoàn toàn ngược lại, họ cho rằng tinh tặc chỉ là chuyện nhỏ, Trùng tộc không thể bị diệt tộc chỉ trong một ngày, hiện tại chúng yên ổn, chắc chắn đang ẩn chứa rủi ro lớn hơn, vì vậy cần phải tăng cường quân bị, chế tạo cơ giáp để làm cho các hệ sao xa gần đều phải khϊếp sợ mới là đúng.

Mặc dù Hạ Vân Đình không thuộc phe nào, nhưng dù sao cũng không thể đóng cửa không gặp ai, vì vậy Lục An Hòa trở thành người bận rộn.

Khổ thân Lục trung tá, một bên phải tiếp đãi người đến tặng quà và thăm hỏi liên tục, một bên phải âm thầm điều tra kẻ đã đánh cắp mẫu vật trong buổi tiệc mừng công.

Sau khi tiễn nhóm người thứ tư, Lục An Hòa cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một lúc, bước đến trước mặt Hạ Vân Đình, báo cáo tin tức vừa nhận được.

"Quá sạch sẽ, hoàn toàn không thể ra tay." Lục An Hòa phiền não nói, "Tôi đã điều tra rồi, tên giả vờ tặng rượu nhưng thực chất là cố ý va vào vết thương của ngài, nghe nói vì hoảng sợ sau khi va vào ngài mà cả ngày hôm đó hoảng loạn, ngày hôm sau gia đình phát hiện... người đã không còn nữa, chết."

Hạ Vân Đình sắc mặt nghiêm trọng: "Chết?"

Lục An Hòa nghiêm túc gật đầu: "Sau đó dù có đào sâu thế nào cũng không tìm được gì, cả gia đình đều có lý lịch dân thường, anh ta cũng chỉ vừa được điều lên làm người hầu không lâu, hoàn toàn không có gì bất thường."

Người hầu dân thường vì va phải vị thượng tướng đầy uy quyền của đế quốc mà sợ hãi đến mức chết trong nhà... Tin tức này luôn như vậy, ai mới nghe chắc chắn cũng sẽ cảm thấy không thể tin nổi, nhưng truyền từ người này sang người khác, cuối cùng cũng sẽ có người tin.

Người bình thường hoặc sẽ đánh giá người này quá nhát gan và tự ti, hoặc sẽ đánh giá thượng tướng quá nghiêm khắc và đáng sợ, nhưng dù sao đi nữa, vẫn không thể tìm ra manh mối sâu hơn.

"Lão đại." Lục An Hòa như đã cố gắng rất nhiều, cuối cùng vẫn quyết định hỏi, "Ngài nói xem, lần này có phải là... "những người đó" làm không?"

Khi nói đến ba chữ đó, Lục An Hòa rõ ràng ngập ngừng rất lâu, vẻ mặt cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Nhưng Hạ Vân Đình lại khinh miệt cười nhạt.

Khóe miệng anh không có chút nụ cười nào, nhưng vẻ chế giễu vẫn hiện rõ trên mặt: "Không phải."

Lục An Hòa hỏi: "Có khả năng là chúng đã có tiến triển mới, cho nên..."

“Không thể nào.” Hạ Vân Đình trả lời một cách dứt khoát, “Chúng không có gan như vậy.”

“Nhưng vấn đề bây giờ là, chúng ta không thể tiếp tục chủ động điều tra nữa, chỉ có thể chuẩn bị sẵn sàng, bị động chờ đối phương ra tay, xem chúng còn chiêu trò gì,” Lục An Hòa không còn xoắn xuýt về vấn đề này nữa: “Mẫu vật đã bị phá hủy, tôi đoán đối phương muốn dùng mẫu tinh thần lực giả để phá hủy trung tâm AI của cơ giáp M2742, thợ sửa chữa thông thường sẽ không chú ý đến, khi sửa xong trả lại cho anh, cơ giáp của anh sẽ không còn là của anh nữa...”

“May mà mấy ngày trước anh đã đích thân đi kiểm tra, sẽ không có chuyện này xảy ra.” Lục An Hòa thở phào nhẹ nhõm.

Lần này trên mặt Hạ Vân Đình có vẻ như băng tan tuyết chảy: “Chuyện này cũng sẽ không xảy ra.”

Lục An Hòa nhất thời không hiểu: “Sẽ không xảy ra chuyện gì?”

“Tôi nói,” Hạ Vân Đình nhìn ra cánh đồng hoa tulip chưa nở ngoài cửa sổ, “Cho dù tôi không đi lúc đó, cho dù thật sự lắp mẫu giả, cậu ấy cũng có thể nhận ra.”

Từ “cậu ấy” này không có bất kỳ chỉ dẫn nào, nhưng Lục An Hòa lại nghe ra được vài phần tự tin trong giọng nói của lão đại mình.

Hai người đang nói chuyện, quản gia lịch sự gõ cửa: “Tướng quân. Có khách.”

Lục An Hòa nghe câu này liền cảm thấy đau đầu, hướng về phía cửa gọi: “Lần này lại là ai nữa đây? Họ Giang hay họ La?”

“Đều không phải.” Giọng quản gia có vẻ cẩn thận hơn, “Người đến thăm... là Hoàng tử điện hạ.”

-

Khi Hạ Vân Đình thay đồ xong đi tới phòng chính, Hoàng tử mà quản gia nhắc đến cũng vừa tươi cười bước vào.

Văn Thiên Nghiêu, vị hoàng tử duy nhất của Đế quốc, mấy năm nay bắt đầu xuất hiện thường xuyên hơn, ví dụ như giấu thân phận sống cùng dân thường trong khu N, nói là để trải nghiệm cuộc sống khổ cực của nhân dân, thỉnh thoảng lại tới quân đội, nói muốn học cách điều khiển cơ giáp từ Hạ Vân Đình, thậm chí có lần còn tự mình ra trận đánh Trùng tộc...

Dù sao thì cuối cùng cũng là người sẽ kế vị, phải tích lũy chút nhân khí.

Nhưng anh ta thực sự làm khá tốt, cũng khá dễ gần, đã có không ít dân thường bắt đầu ủng hộ anh ta, khen ngợi anh ta là một hoàng tử tốt, chắc chắn sẽ thành hy vọng của Đế quốc sau này.

Văn Thiên Nghiêu vừa nhìn thấy Hạ Vân Đình bước ra, nhiệt tình đi vài bước: “Chào tướng quân.”

Ngoài những lần “vi hành” trước đây, Văn Thiên Nghiêu không thích mặc thường phục, luôn mặc lễ phục hoàng gia, cổ tay áo và cổ áo thêu gia huy thể hiện thân phận của anh ta, cổ điển và hoa lệ. Ngũ quan của anh ta không có tính công kích, cười lên lại càng thêm đáng yêu, nhìn là biết một hoàng tử rất thân thiện và được dân chúng yêu mến.

Hạ Vân Đình tiến lại gần, tay phải đặt lên ngực, hơi cúi đầu, thực hiện một lễ chào khiêm tốn.

Anh vừa chào xong, khuôn mặt lạnh lùng đứng thẳng người, Lục An Hòa liền nhanh chóng bước tới, nói nhỏ bên tai anh.

“Lão đại, vừa nhận được liên lạc từ viện nghiên cứu Lâm Hàm, nói rằng 2742 đã sửa xong, khi nào cần giao lại cho ngài đây?”