Chương 17

Lâm Hàm nhìn người trước mặt, trong lòng cuối cùng vẫn mềm nhũn.

“Tôi không giận.” Tay cậu nắm chặt món ăn vặt mà phó quan nào đó tưởng như đã giấu rất kỹ, lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi.

Dù sao đi nữa, việc cậu nghe được tiếng lòng của đối phương, vốn cũng không có sự cho phép của thượng tướng.

Từ khi phát hiện ra mình có khả năng đặc biệt này, Lâm Hàm chỉ xác định rằng, khi tay mình không bị ngăn cách tiếp xúc với da người khác, cậu có thể nghe được những gì đối phương đang nghĩ trong lòng, có thể là những lời sắp nói ra ngay lúc đó, cũng có thể là tiềm thức.

Dù sao đi nữa, bất kể đối phương có nhận ra hay không, kết quả mà Lâm Hàm nghe được đều không lừa dối.

Thượng tướng chắc chắn không thể nói ra những lời đó, còn về việc có phải là tiềm thức hay không... Lâm Hàm có chút do dự, dù sao khi đối phương kéo găng tay của cậu ra, khoảng thời gian đó quá ngắn, Hạ Vân Đình không kịp nói thêm gì khác, chỉ muốn để cậu không đối diện với nó.

Lâm Hàm trong lòng rất rối loạn.

Cậu cảm thấy mình nên giận, nhưng lại không biết mình thực sự giận điều gì.

“Ừ.” Hạ Vân Đình nghe thấy lời của Lâm Hàm, như cuối cùng cũng yên lòng, giọng nói dường như cũng không lạnh lùng như trước.

“Vậy...” Lâm Hàm dời ánh mắt từ bao bì đồ ăn vặt sang mặt Hạ Vân Đình, “Thượng tướng, tôi đi đây?”

“Ừ.” Hạ Vân Đình vẫn đáp gọn lỏn.

Nhưng dường như anh đang suy nghĩ gì đó, sau một giây lại có hành động.

Anh mở lại chiếc hộp đựng đồ ăn vặt, lấy thêm một nắm lớn, ném vào lòng Lâm Hàm, vẫn không nói lời nào.

“……” Lâm Hàm lần đầu tiên có cảm giác muốn dở khóc dở cười, “Thượng tướng, hôm nay là sinh nhật ngài bao nhiêu tuổi?”

Cậu đã nghe nói về thành tích của Hạ Vân Đình, do sức mạnh tinh thần, pheromone và thể lực bẩm sinh, anh nhập ngũ sớm hơn người bình thường rất nhiều, lại lập được nhiều công trạng, được hoàng đế đánh giá cao, thăng chức nhiều lần, trở thành người được vạn người ngưỡng mộ.

Đôi mắt vị thượng tướng trẻ nhất Đế Quốc này đang ảm đạm đi một chút, như cảm thấy ngày sinh nhật này không có chút ý nghĩa nào, tùy tiện đáp: “Quên rồi.”

Nhưng ngay sau đó anh lại động đậy đôi môi: “Nhưng hôm nay, vui vẻ.”

Lâm Hàm sững người.

Phải mất vài giây cậu mới nhớ ra, tại sao Hạ Vân Đình lại nói câu này.

Bởi vì hôm nay cậu đã chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Lâm Hàm ôm chặt đồ ăn vặt trong tay, giọng nói cuối cùng cũng mang theo chút vui vẻ: “Được rồi, sau này sinh nhật thượng tướng, tôi sẽ luôn chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”

“Ừ.” Dù vẫn là câu trả lời giống nhau, nhưng ánh mắt của Hạ Vân Đình cuối cùng cũng hết thâm trầm.

“Tạm biệt.” Anh vừa chuẩn bị khởi động phi cơ, vừa nói với Lâm Hàm, “Mấy ngày này, chú ý an toàn.”

“Có gì cần có thể tìm Lục An Hòa."Hoặc tìm tôi.”

Câu cuối cùng Hạ Vân Đình nói rất nhanh, như muốn che lấp câu “tìm Lục An Hòa” trước đó.

“Được.” Lâm Hàm nói.

Cậu nhớ lại con dao găm nhắm vào Hạ Vân Đình hôm nay, lại nhớ người đã đánh cắp mẫu vật ở lần đầu hai người gặp nhau.

Cậu không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết Hạ Vân Đình sẽ điều tra từ đâu, nhưng cậu luôn cảm thấy bất an.

Nghĩ đến đây, Lâm Hàm đột nhiên nhìn xuống đôi tay mình.

“Thượng tướng.” Cậu gọi Hạ Vân Đình.

Đôi mắt xanh thẳm nhìn về phía cậu.

“Nếu anh nghi ngờ ai đó, nếu không ngại hoặc không liên quan đến bí mật, anh có thể nói với tôi,” Lâm Hàm vẫn đang ôm rất nhiều đồ ăn vặt của Lục An Hòa, cúi đầu nhìn các gói bọc đủ màu sắc hoàn toàn không phù hợp với sở thích của một quân nhân, giọng nói trong trẻo, “Tôi có thể giúp được.”

Cậu biết Hạ Vân Đình đạt được vị trí này không dễ dàng, cũng biết rằng những chuyện như hôm nay chắc chắn anh đã đối mặt vô số lần. Mặc dù người đàn ông trước mặt này vẫn khiến cậu có chút phòng bị, nhưng dù sao đi nữa, anh chắc chắn vẫn là một người tốt.

Có lẽ chỉ bằng khả năng nhỏ bé của cậu cũng có thể giúp được anh ấy.

Dù gì chuyện này xảy ra trong bữa tiệc của hoàng tử, người suýt bị thương còn là Hạ Vân Đình, không ai dám xem thường.

Mấy ngày nay, Hạ Vân Đình vẫn chưa nghỉ ngơi, tập luyện và sinh hoạt vẫn như thường, bất cứ ai nhìn vào cũng đều cảm thấy may mắn vì thượng tướng không bị thương trong bữa tiệc hôm đó. Anh vẫn là vị tướng quân đáng sợ nhưng đầy sức mạnh.

Chỉ có Lục An Hòa mỗi ngày đều dành thời gian thay thuốc cho Hạ Vân Đình, miệng phàn nàn: “Đều tại mấy lần tấn công gần đây, nếu không vết thương đã gần lành rồi.”

Hạ Vân Đình không nói gì, chỉ cau mày đợi Lục An Hòa thay thuốc xong.

Thấy anh không vui, Lục An Hòa hỏi: “Lão đại, vẫn còn đau lắm à?”

Anh ta muốn hỏi có cần tìm đội bác sĩ xin một mũi thuốc tê không, nhưng anh ta hiểu Hạ Vân Đình chắc chắn sẽ từ chối nên lại thôi.

“Cũng đỡ rồi.” Hạ Vân Đình lạnh nhạt nói.

“Tôi đã cố nhẹ nhàng rồi, sẽ nhanh thôi, cố chịu một chút.” Lục An Hòa nói, nhanh nhẹn băng bó lại vai, đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Lúc Lâm tiên sinh thay cho ngài…”

Hạ Vân Đình liếc nhìn anh ta một cái, giọng điệu lạnh lẽo: “Cũng không đau.”

Lục trung tá ấm ức: “Ồ.”

Đang nói thì có người gõ cửa, báo cáo khám nghiệm tử thi của omega đã tự sát sau khi ám sát thất bại trong bữa tiệc của hoàng tử cũng được đưa tới.

Lục An Hòa nhanh chóng nghiêm túc lại, nhận lấy, đọc qua một lần, rồi đưa cho Hạ Vân Đình.

Đợi Hạ Vân Đình đọc từ đầu đến cuối, Lục An Hòa mới mở miệng.

“Người lần trước không tìm thấy, nhưng theo những người từng nhìn thấy anh ta nói, vùng tuyến thể của anh ta cũng có một vết sẹo.”

“Còn lần này…” Lục An Hòa chỉ vào báo cáo trong tay Hạ Vân Đình, “Cũng vậy.”

Hạ Vân Đình không nói gì, chỉ nhìn vào một dòng chữ trên báo cáo.

“Phân tích ban đầu cho thấy nồng độ pheromone trong máu người chết quá cao, khi chết toàn thân đang trong trạng thái hưng phấn.”

Dòng chữ này rất kỳ lạ.

Thoạt nhìn giống như mô tả thời kỳ động dục, nhưng chỉ cần ai từng ở hiện trường đều không nghĩ vậy.

Nếu là thời kỳ động dục, theo như đã nói, rõ ràng là không dùng chất ức chế.

Nếu một omega không dùng chất ức chế, làm sao có thể khiến không ai trong cả hội trường ngửi thấy mùi pheromone của người đó?

Hoàn toàn không thể không phát hiện ra chút nào.

Hơn nữa, một omega trong thời kỳ động dục không có nhiều sức lực, nhưng khi Hạ Vân Đình chế ngự người đó, anh đã phải dùng kha nhiều sức, huống chi Hạ Vân Đình là một alpha, giữa hai người vốn đã có sự chênh lệch sức mạnh tự nhiên, omega làm sao có thể có nhiều sức lực cho việc ám sát hoặc tự sát như vậy?

Nhưng sau khi người đó chết lại nhìn chẳng khác nào một omega yếu đuối.

Nhưng vấn đề lớn ở chỗ, những người này đều giống như những con rối, người đứng sau dường như không đặt quá nhiều hy vọng, thành công thì tốt, thất bại cũng chỉ mất đi một con tốt không quan trọng.

Manh mối quá ít.

Hạ Vân Đình gập lại báo cáo.

Lục An Hòa ngẩng đầu nhìn anh: “Lão đại, làm sao đây? Tôi đã bắt đầu bí mật kiểm tra tất cả những người tiếp xúc gần đây, xem có omega nào bị thương ở tuyến sau cổ hay không.”

“Được.” Hạ Vân Đình gật đầu, nghĩ đến điều gì đó, lại hỏi, "Những người đó gần đây có còn tới tìm tôi không?”

Những người mà anh nói rõ ràng là những người phe chủ hòa và phe cấp tiến suốt ngày tranh luận không ngừng.

“Gần đây đều có, đặc biệt là sau khi nghe nói về chuyện này của ngài, họ đều nói muốn đến thăm hỏi.” Lục An Hòa nói, “Dù chỉ là suy đoán, nhưng tôi nghĩ hoàng tử điện hạ không thể bị loại trừ khỏi danh sách nghi phạm.”

Ánh mắt Hạ Vân Đình trở nên lạnh lùng, ngón tay gõ nhẹ lên bản báo cáo.

“Tiếp tục điều tra.”

“Còn nữa,” Anh suy nghĩ một lúc, rồi nói, “Tìm hiểu kín về việc gần đây Văn Thiên Nghiêu tiếp xúc với những ai - đặc biệt chú ý xem anh ta tiếp xúc với phe nào.”

Lục An Hòa gật đầu nhận lệnh, đẩy cửa đi ra.

Chỉ còn lại Hạ Vân Đình nhìn chằm chằm vào thông tin trên bản báo cáo, chân mày càng lúc càng nhíu chặt.

Nhưng trước đó, Lâm Hàm đã đón một vị khách không mời trong ngày nghỉ ngắn ngủi.

Trước đây vào ngày nghỉ, cậu thường chọn ở lại viện nghiên cứu, nhưng công việc gần đây không nhiều, nhớ đến lời Hạ Vân Đình vài ngày trước, cuối cùng quyết định về nhà nghỉ ngơi.

Có lẽ vì giảm bớt công việc, nên Lâm Hàm, người trước giờ không thích ngủ, lần này lại ngủ thật sâu, ở nhà một mình suốt nửa ngày.

Cậu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa.

Lâm Hàm ngáp một cái, mơ màng đi ra mở cửa.

“Chào Lâm tiên sinh, tôi họ Trần, là giáo viên dạy khiêu vũ của cậu.”

Lâm Hàm khó khăn lắm mới có được một giấc ngủ lười, mắt còn mờ mờ nhìn đối phương một lúc lâu, suýt nữa nghĩ rằng mình đang nằm mơ.

Người tự xưng họ Trần này mặc một bộ trang phục nghiêm chỉnh, khuôn mặt nghiêm túc, đeo một cặp kính hơi già dặn, toàn thân toát lên cảm giác nghiêm túc cẩn trọng.

Lâm Hàm nhìn thấy bên phải trang phục của ông ta có dán nhãn “Đoàn văn công Cơ giáp thứ ba”.

Chân mày Lâm Hàm giật giật, có dự cảm không lành.

Tuy nhiên, người này rất lễ phép, cũng khá kiên nhẫn, lặp lại lời nói lúc nãy một lần nữa.

Lâm Hàm dụi mắt: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ thuê giáo viên dạy nhảy. Rất xin lỗi.”

“Đúng là cậu chưa từng thuê.” Giáo viên Trần trông rất cổ hủ, “Nhưng tôi thực sự được cử đến để dạy cậu nhảy.”

“...?”

Lâm Hàm nhìn ông ta với vẻ bất đắc dĩ: “Dù là ai cử ngài đến, tôi cũng không học.”

Hai người cứ thế giằng co một lúc, người đó đẩy kính, nói ra sự thật: “Là thượng tướng phái tôi đến.”

“...”

“Ngài ấy nói Lâm tiên sinh không biết nhảy, nên đặc biệt cử tôi đến dạy.”

“... Ngài ấy còn nói gì nữa?”

“Thượng tướng còn nói, nhất định phải dạy Lâm tiên sinh biết nhảy.”

“...”

Lâm Hàm nhớ lại hôm đó mình đã nói gì với Hạ Vân Đình.

Ngoài việc nói mình có thể giúp đỡ, cậu còn nói sẽ chúc mừng sinh nhật anh trong những dịp sinh nhật sau này.

...Thế nên hẳn Hạ Vân Đình hiểu nhầm thành cậu sẽ nhảy múa cùng anh trong những dịp sinh nhật sau này?

Không cần thiết phải vậy.

Lâm Hàm giơ tay định đóng cửa: “Nói với anh ấy, không cần.”

Nhưng giáo viên dạy nhảy không từ bỏ, ông ta kiên quyết đứng chắn ở cửa, không nhúc nhích.Ông ta mang theo sứ mệnh mà đến.

Thượng tướng nói, nếu Lâm tiên sinh kiên quyết từ chối thì hãy nói câu này.

Vì vậy, người đó cố gắng lấy lại bình tĩnh, đẩy kính, ánh sáng phản chiếu mặt Lâm Hàm từ tròng kính -

Ông ta nói: “Vì vinh quang của đế quốc!”

“...”