Chương 1-1

“Có đôi khi tôi thật sự cảm thấy cậu giống một cỗ máy." Thẩm Tu Nam mím môi, tốc độ nói chậm chạp, mang theo một chút nghi hoặc cùng bất mãn, "Cậu thật đúng là coi viện nghiên cứu là nhà mình, đừng nói về nhà, cậu về nhà cũng là trông coi một đống linh kiện cơ giáp cùng tài liệu học thuật của cậu, không khác gì ở viện nghiên cứu.”

Cậu dừng một chút, còn nói: "Chẳng qua cơ giáp được đưa tới chính là của tướng quân...... Nói thật, nếu không phải tớ không thể sửa, tớ cũng muốn thấy nó ở cự ly gần.

Lâm Hàm không nói gì, hơi cụp mắt, cũng không nhìn ra cảm xúc gì khác, không tức giận cũng không giải thích.

Cậu đứng thẳng tắp, trên người mặc đồng phục màu trắng thống nhất của viện nghiên cứu, thân hình gầy gò, tóc cùng mặt mày đều là thuần túy mà trầm tĩnh điềm đạm. Bên trái phía trên ngực ấn khắc thân phận của hắn -- chức vị, giới tính, cùng với tinh thần lực.

Nhà thiết kế robot trung tâm viện nghiên cứu robot đế quốc, Omega, tinh thần lực: SSS.

Dán ở trên người hắn có rất nhiều nhãn hiệu, là tinh thần lực Omega cơ hồ không có khả năng có được, là người có điểm cao nhất được tuyển dụng bởi viện nghiên cứu những năm gần đây, thiên tài robot, tính cách ôn lương, xinh đẹp, khiêm tốn, cùng với bệnh thích sạch sẽ không lúc nào không mang theo găng tay trắng.

“Nhưng lại nói, robot chuyên dụng của tướng quân lại không có tên." Thẩm Tu Nam lật xem báo cáo, "Gọi là gì? Số hiệu M2742. Nghe cứ như sản xuất hàng loạt vậy.”

Không ít người sẽ đặt tên cho cơ giáp của mình, tỷ như sĩ quan phụ tá của thượng tướng thì có một cơ giáp có lực phòng ngự rất mạnh, được chủ nhân đặt tên là "Lá chắn Zeus".

Lâm Hàm không nói gì, chỉ giơ tay nhìn đồng hồ, cười hỏi Thẩm Tu Nam: "Cậu không tan ca à?”

“Đây đây, tôi còn vội về." Thẩm Tu Nam nói, "Tôi tới đưa thuốc dinh dưỡng cho cậu. Vậy tôi đi đây, cảm thấy mệt mỏi thì nghỉ ngơi, không cần phải ép mình quá.”

Lâm Hàm nháy mắt mấy cái với anh, nở nụ cười: "Ừ. Tớ biết.”

Thẩm Tu Nam thầm nghĩ cho dù cậu biết một trăm lần cũng vô dụng: "Tớ nói thật, hiện tại thế cục coi như ổn định, thể lực của cậu thế nào thì tự cậu biết, huống chi hôm nay Hạ tướng quân còn trở về, có gì phải lo lắng chứ..."

Nói tới đây, cậu bỗng nhiên dừng lại một chút: "Lại nói tiếp, hoàng đế bệ hạ giống như còn đặc biệt chúc mừng thượng tướng khải hoàn, chuẩn bị tự mình vì hắn cử hành tiệc mừng."

Ba chữ "Hạ tướng quân" hôm nay Lâm Hàm đã nghe được mấy lần: "Ừ. Lúc trước nghe bọn nhỏ thực tập nói rồi.”

Thẩm Tu Nam dù sao cũng bằng tuổi Lâm Hàm, so với mấy thiếu niên kia rõ ràng trầm ổn hơn không ít, nhưng nói đến cái tên này vẫn khó nén hưng phấn: "Chẳng qua nói là tiệc mừng chuẩn bị cho thượng tướng, nhưng bản thân ngài ấy có xuất hiện hay không đều là một chuyện. Nhiều năm qua tôi cũng chỉ gặp thượng tướng một lần, còn cách rất xa…”

Giọng cậu thấp hơn một chút, dường như có chút tiếc nuối, quay sang hỏi Lâm Hàm: "Đúng rồi, cậu đã từng gặp ngài ấy chưa?"

“Thượng tướng? "Lâm Hàm nhẹ nhàng mở miệng, giọng cậu lạnh nhạt, hai chữ này nghe rất êm tai.

Con ngươi đen nhánh của cậu giật giật một cái, lắc đầu, nói: "Chưa thấy qua.”

Thẩm Tu Nam gật đầu: "Ngẫm lại cũng đúng. Đi thôi.”

Một tên cuồng công tác cả ngày chôn ở viện nghiên cứu, một tướng quân được tôn sùng là lưỡi dao sắc bén của đế quốc, có thể gặp mặt mới kỳ quái.

Thẩm Tu Nam vừa đi, máy liên lạc của Lâm Hàm đã vang lên, trên mặt cũng có chút khác biệt: "Đưa thẳng đến phòng sửa chữa số 6. Tôi qua ngay.”

Năm phút sau, cậu rốt cục đứng ở trước mặt cơ giáp màu xanh đậm kia.

Lâm Hàm ngây ngẩn cả người.

Đây lại là một chiếc...... Robot hai người.

Cậu leo lên thang máy, tới gần con quái vật khổng lồ này.

Số hiệu M2742 so với robot bình thường hơi lớn một chút, thân máy bay đã được dọn dẹp qua, chảy xuôi màu kim loại lạnh như băng mà mê người. Cánh tay trái hoàn chỉnh, cánh tay phải thiếu một nửa, đường cắt sắc bén, ngay cả mạch điện nối cũng đứt sạch sẽ, nhìn qua là bị cắt đứt.

Lâm Hàm không nhịn được nhíu mày.

Đây mà gọi là tổn hại rất nhỏ?

Những đồng nghiệp khác đều tan tầm, cậu vốn định lại muốn một phần báo cáo chi tiết, chẳng qua hiện tại xem ra chỉ có thể tự mình động thủ.

Lâm Hàm điều khiển thang máy chậm rãi đi lên.

Lòng bàn tay trái của robot hướng lên trên, Lâm Hàm đứng lên, bàn tay kim loại màu xanh đậm nâng lấy một thân đồng phục màu trắng của cậu, robot không có tình cảm không hiểu sao nhìn qua lại có loại ảo giác đang cẩn thận che chở cậu.

Lâm Hàm dùng chìa khóa cảm ứng mở khoang robot bên trái, còn chưa kịp đi vào, đã ngửi thấy một trận mùi dầu máy trộn lẫn với máu tanh.

Cậu cúi đầu, không ngoài ý muốn nhìn thấy vết máu loang lổ đã khô cạn trên buồng lái.

Hóa ra không chỉ có robot bị hao tổn, ngay cả phi công cũng bị thương.

Nhưng cậu không nghe thấy ngoại trừ trong miệng người khác "cơ giáp rất nhỏ bị hao tổn" còn tình huống gì khác, hoàng đế thậm chí còn đang chuẩn bị tiệc mừng cho anh.

Bên trong robot có hộp ghi chép số liệu tương tự hộp đen, nhất định phải lấy nó ra trước, mới có thể biết mức độ tổn hại cụ thể.

Lâm Hàm rất am hiểu chuyện này, dùng tốc độ cực nhanh tháo hộp ghi chép thuộc về robot hai người.

Khi robot bị tổn thương nghiêm trọng hoặc công kích trí mạng, nó cũng có thể ghi chép đầy đủ số liệu bảo tồn, khi có tình huống đột phát, phi công còn có thể lưu lại ghi âm, nói cho thợ sửa chữa tất cả những gì cụ thể xảy ra.

Lâm Hàm gỡ nó xuống, một lần nữa trở lại buồng lái nơi màn hình vỡ vụn.

Cậu mới vừa mở hộp ghi chép, chợt nghe thấy bên trong truyền đến một thanh âm còn lạnh hơn cả kim loại xung quanh cơ giáp --

“Tôi là Hạ Vân Đình.”