Chương 2-1

Thanh âm này dưới sự quấy nhiễu của dòng điện yếu ớt có vẻ lạnh như băng, cũng rất không gần người.

Lâm Hàm không khỏi sửng sốt, nhưng rất nhanh lại lấy lại tinh thần, tiếp tục nghe nội dung đối phương ghi lại.

Dù sao đi nữa, chắc chắn ngài ấy đã gặp phải nguy hiểm gì đó.

Cho dù sau khi báo tên xong xung quanh liền truyền đến tiếng robot bị cắt đứt chói tai, giọng nói của Hạ Vân Đình vẫn không có một tia gợn sóng, quanh quẩn trong buồng lái chỉ có một mình Lâm Hàm, hiện ra hàn khí có thể thấu xương tổn thương người.

Đối phương không lắm lời, giống như cũng không có ý định kể lại tình hình lúc đó đối với người nghe được đoạn văn này, chỉ nói ít ý nhiều mà nói bộ phận quan trọng nhất.

"Đây không phải là một cuộc tấn công trộm cắp ngân hà đơn giản. Bởi vì họ không thể tự hủy bằng cách nạp đạn cảm ứng vào mặt sau của chiến giáp."

Mục tiêu của bọn họ chỉ có một mình ta.

Lúc này Lâm Hàm mới hoàn toàn ngơ ngẩn, hoàn toàn khác với tưởng tượng của mình.

Kẻ cướp ngân hà vốn là một đám giặc cùng đường, cả ngày chạy tán loạn làm ác, rất nhiều trang bị đều là lấy được từ việc bắt nạt một số hành tinh nhỏ không có chiến lực, ở mặt sau chiến giáp của bọn họ trang bị đạn cảm ứng, như vậy chính diện nhất định không thể thiếu động cơ đẩy mạnh, chỉ có như vậy, mới có thể dùng phương thức đồng quy vu tận trong thời gian ngắn tiếp cận, cũng thông qua xung kích trong khoảnh khắc ở khoảng cách bằng 0 bắn ra đạn nổ - - tự bạo, sau đó cùng nhau hủy diệt.”

Tại sao đối phương lại như vậy?

Kẻ cướp ngân hà mà thôi, bình thường cũng không muốn gặp phải quân đội đế quốc chính quy, càng miễn bàn Hạ Vân Đình tự mình xuất mã, khẳng định đều phải đổi sang đường khác, có bao xa tránh bao xa.

Hiện tại trong ghi âm lại nói là, bọn họ muốn lấy tập kích kiểu tự sát để nhằm vào Hạ Vân Đình?

Nhưng Lâm Hàm không kịp ngẫm lại, dù sao đó cũng là bom nổ, nếu Hạ Vân Đình hơi không cẩn thận, vậy phỏng chừng sẽ...

Chẳng qua rất nhanh, cậu nhìn thấy cánh tay phải bị gãy gọn gàng, trong lòng thoáng chốc đều hiểu rõ.

Mà lời nói của Hạ Vân Đình cũng xác minh suy đoán của cậu.

“Là tôi tự cắt.”

Chắc chắn rồi. Lâm Hàm nghĩ.

Cánh tay robot bên phải của M2742 không phải do người khác gây nên, cũng không thể là do người khác gây nên, chính là khoảnh khắc Hạ Vân Đình bị đạn nổ chạm vào, tự mình điều khiển kiếm quang của cánh tay trái cắt xuống.

Về phần tại sao Lâm Hàm lại quen thuộc như vậy, hoàn toàn bởi vì bộ hệ thống này cậu đã từng tham dự qua, rõ như lòng bàn tay.

Thông qua hộp số liệu truyền đến ghi âm nghe không có chút cảm xúc phập phồng nào, giống như là đang tự thuật một chuyện nhỏ không hề liên quan đến mình - bình tĩnh, đạm mạc, thậm chí để lộ ra một ít ngạo mạn không dễ phát hiện.

“Tốc độ cũng đủ nhanh, cho nên cuối cùng chỉ bị thương nhẹ.”

Cho dù đối phương nói như vậy, Lâm Hàm cũng có thể tưởng tượng được hung hiểm lúc đó.

Cơ giáp vốn có hệ thống phòng hộ bản thân, nhất là cơ giáp có cấp bậc như thượng tướng điều khiển, ở bộ phận này lại càng làm được hết sức hoàn thiện, nếu như nhận thấy được tổn hại đến cơ thể, trước hết phải khởi động biện pháp bảo vệ người điều khiển, cắt đứt một bộ phận công năng.

Mà Hạ Vân Đình có thể hoàn toàn thông qua tinh thần lực một lần nữa nắm giữ quyền khống chế toàn bộ cơ giáp, không chút do dự dùng quang kiếm cắt cánh tay phải của mình, lúc này mới ngăn chặn một hồi hủy diệt kiểu tự sát vô cùng mạo hiểm.

Hơn nữa nhìn vết máu ở buồng lái đến xem, vẫn là tránh không được bị thương.

Mà vết thương ở chỗ nào, mức độ nghiêm trọng, đánh giá mất máu... Đối phương một mực không đề cập tới.

Cậu quá rõ ràng uy lực của loại vũ khí này, có chút sai sót đều có thể làm cho phi công bị trọng thương, thậm chí bị ép xuất ngũ, thập phần hung hiểm. Lâm Hàm không nhịn được nhíu chặt mày, có chút lo lắng muốn nghe đối phương còn gặp phải chuyện gì.

Nhưng sau khi nói xong câu nói kia, trong hộp bắt đầu liên tục truyền ra một trận tạp âm khiến người ta kinh hãi, có tiếng cắt, tiếng thủy tinh vỡ vụn, tiếng nổ mạnh từ xa đến gần, cùng với tiếng soạt của thịt đột nhiên va chạm với vật cứng, cùng chủ nhân thân thể một tiếng rêи ɾỉ ẩn nhẫn.

Hắn nhìn còn lưu lại ở buồng lái trong loang lổ vết máu, sinh ra một chút khẩn trương cảm xúc, ngay cả hô hấp cũng căng thẳng lại.

Trong lòng Lâm Hàm vừa vì vị tướng quân chưa từng gặp mặt này mà sinh ra một chút lo lắng cùng khẩn trương, rốt cục sau khi ồn ào qua đi, một lần nữa nghe thấy giọng nói kia.

Nhưng khi đối phương mở miệng, lời nói ra lại không phải như vậy.

“Cơ giáp sau khi ta trở về sẽ lập tức đưa đến viện nghiên cứu sửa chữa.”



Rõ ràng một lát trước người này còn trải qua một hồi đánh lén mạo hiểm, kết quả đặc biệt mở ghi âm nhắn lại chính là vì giao phó chuyện sửa chữa cơ giáp?

“Mời kỹ sư cơ giáp tiếp nhận thao tác cẩn thận, cẩn thận sửa chữa cơ giáp, cần phải hoàn mỹ sửa lại như bản vẽ đầu cho ta.”

Giọng nói lạnh lẽo, lại ngạo mạn.

…?

Âm thanh “Tút" vang lên, đoạn ghi âm dừng lại.

Buồng lái đầy dầu máy và mùi máu tươi trở lại yên tĩnh.

Có lẽ là vì giọng điệu của Hạ Vân Đình quá lạnh, hoặc là sự hời hợt không đề cập tới vết thương của anh, còn trực tiếp đưa ra yêu cầu hà khắc. Tư duy rõ ràng của Lâm Hàm như bị biển chỉ đường dẫn lên đường, nhưng lại bị ném xuống giao lộ, hiếm khi có chút không rõ tình huống.

Vết thương thế nào? Màn hình chỉ huy buồng lái vỡ vụn, có khởi động biện pháp khẩn cấp không? Tinh thần lực có hao tổn hay không?

Cậu sắp xếp lại suy nghĩ, điều duy nhất có thể xác định là, ít nhất Hạ Vân Đình không nguy hiểm đến tính mạng.

Chẳng qua cậu hồi tưởng một chút hiện trạng cánh tay phải bị chặt đứt, nếu như là cậu, quả thật có thể sửa xong, thậm chí yêu cầu hà khắc "Cần phải trở lại như bản vẽ ban đầu của anh", cũng không phải chuyện gì quá khó khăn.

Lâm Hàm ngẩng đầu, rõ ràng là robot hai người, nhưng vĩnh viễn chỉ có một người lái, một vị trí lái khác phía sau nhìn qua có vẻ đột ngột lại cô đơn.

Đế quốc không thịnh hành robot hai người đã rất lâu rồi.

Trước không nói đến chế tạo và thiết kế robot hai người khó khăn hơn robot một người không chỉ gấp đôi, muốn tìm được hai phi công có năng lực tinh thần lực xứng đôi khó khăn thật sự là quá lớn, huống chi còn phải ăn ý tuyệt đối, mới có thể khống chế được.