Chương 3

"Tôi không đi." Lâm Hàm gần như không do dự, buột miệng nói.

"Tại sao?!" Mặc dù biết Lâm Hàm rất có thể sẽ từ chối, nhưng Thẩm Tu Nam vẫn không thể không kích động.

"Không muốn đi, không có ý nghĩa gì." Những buổi tiệc như vậy cậu lúc nào cũng không thích, một nhóm người khách sáo giả tạo, ngoài sự ồn ào huyên náo và lãng phí thời gian ra thì chẳng có ý nghĩa gì cả.

Lâm Hàm khẽ ngẩng đầu, giơ tay bóp nhẹ sau cổ đang hơi đau: "Không thì ai trong các cậu thay tôi đi đi."

Dù sao ghế lái cũng không phải là nơi thích hợp để ngủ, tạm bợ qua một đêm vẫn có chút không thoải mái.

Lâm Hàm dụi mắt vài sợi lông mi đen dài chạm vào ngón tay, cậu vô thức dừng ánh nhìn trên đó vài giây, cảm giác choáng váng như tụt huyết áp, suýt nữa đứng không vững.

Thẩm Tu Nam vẫn đang nghiến răng nghiến lợi: "Chỉ có cậu đi! Chỉ có cậu thôi! Trên đó tuy không ghi tên cậu, nhưng đã chỉ đích danh mời nhà thiết kế cốt lõi của viện, không phải cậu thì là ai?"

Nghe thấy đối phương nói vậy, Lâm Hàm không khỏi nhớ lại giọng nói lạnh lùng kiêu ngạo đêm qua.

Cậu bước đến cửa khoang nhận thư mời, trên đó quả nhiên viết như thế.

"Trân trọng mời nhà thiết kế cốt lõi xuất sắc của Viện nghiên cứu cơ giáp…" Lâm Hàm đọc từng chữ.

"Đúng đúng, chính là cậu, chính là cậu."

Nhưng bức thư mời này không làm cậu thay đổi quyết định: "Tôi không đi."

Thẩm Tu Nam gần như muốn quỳ xuống: "Cậu có biết bao nhiêu người muốn gặp tướng quân một lần không! Mỗi lần anh ấy khải hoàn đều rất khiêm tốn, hiếm lắm mới có một buổi tiệc mừng, cũng không mời nhiều người, cơ hội này nghìn năm có một... Ấy, cậu đừng im lặng! Ít nhất cũng mở ra xem đi!"

Lâm Hàm nghe theo, mở chiếc phong bì tinh xảo được niêm phong bằng sáp đỏ, lấy ra tờ giấy thơm mùi mực nhạt.

"Mong cậu cùng đến chung vui tiệc mừng khải hoàn."

Chữ này là chữ in, Lâm Hàm nhìn xuống, thấy một chữ ký ngắn gọn viết tay, "Hạ."

Chữ đen mạnh mẽ, nét cuối hơi lan ra, trong tầm nhìn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo của Lâm Hàm, mờ dần thành một chấm nhỏ.

Lâm Hàm ngước mắt nhìn Thẩm Tu Nam, cất lại lá thư.

Ý định ban đầu có chút lay động, cậu hỏi: "Là tướng quân tự mình mời à?"

Thẩm Tu Nam còn đang chìm trong nỗi buồn muốn đi mà không được, người duy nhất có thể đi lại không ngừng từ chối, lẩm bẩm: "Cậu không đi thì không biết nói sao đây, Hoàng đế cũng sẽ ở đó... Khoan đã, đúng, là tướng quân tự mình mời!"

Lâm Hàm dùng ngón trỏ nhẹ nhàng mân mê cạnh giấy của phong bì vuông, cảm giác ngứa ngáy li ti truyền qua găng tay, động tác thư thái và thoải mái.

Thẩm Tu Nam nói: "Tôi đảm bảo! Khi tôi đi lấy, phó quan của thượng tướng tự tay đưa cho tôi, thái độ rất tốt, nói rằng tướng quân nhà họ chân thành mời cậu..."

"Ừ." Lâm Hàm mỉm cười, gật đầu, đáp ngắn gọn.

Cậu đặt phong bì lên ghế lái mà cậu đã gối cả đêm, bước ra khỏi khoang, cùng Thẩm Tu Nam lên thang máy, điều khiển nó trở lại mặt đất.

Thẩm Tu Nam bị cậu làm cho khó hiểu: "Lâm Hàm cậu đi đâu... Không đúng, cái này cậu thật sự phải đi! Không thì không biết nói sao!"

Lâm Hàm bước xuống từ thang máy: "Rửa mặt, tiện thể lấy bình dinh dưỡng. Không có sức."

"...Cậu coi dịch dinh dưỡng là cơm ăn à? Trước đây không phải một ngày một gói sao, giờ sao cảm giác thành ba bữa một ngày rồi."

Lâm Hàm quay đầu, nháy mắt với Thẩm Tu Nam: "Nếu dịch dinh dưỡng có thể ăn no thì cũng không phải không được."

Đối phương vừa định nói gì nữa, Lâm Hàm ngừng lại một giây, vẫy tay, cuối cùng trả lời câu hỏi của Thẩm Tu Nam: "Tôi đi đây."

-

Đợi đến khi Lâm Hàm chỉnh trang lại, mở một gói dinh dưỡng để bổ sung một chút thể lực, rồi tìm đồng nghiệp vừa đến làm để lấy dữ liệu khác của m2742, sau đó quay lại phòng sửa chữa.

Phong thư vẫn yên tĩnh nằm trên ghế lái, ánh mắt Lâm Hàm dừng trên đó một lát, cuối cùng cất đi, tiếp tục công việc.

Cậu cũng không phải là ngẫu hứng muốn đồng ý.

Khoang lái đã được dọn dẹp lại một lần, mùi dầu và máu tanh đã giảm đi, hộp dữ liệu cũng đã được lắp lại.

Nhưng cánh tay phải của cơ giáp vẫn còn thiếu, cô đơn mất một mảnh, nhắc nhở Lâm Hàm về những gì đã xảy ra.

Cậu từ trước đến giờ không hứng thú với những thứ gì khác ngoài cơ giáp, lý do đồng ý lần này cũng liên quan đến cơ giáp—cậu hơi tò mò, người như vậy, đối với mọi hiểm nguy không nói một lời, như thể chỉ vô tình làm vỡ một mảnh giáp nhỏ.

Anh ta là người như thế nào? Vết thương của anh ta rốt cuộc ra sao?

-

Khu A của đế quốc, trang viên Selnar.

Đây là trang viên mà Hoàng đế đặc biệt tặng cho thượng tướng trẻ tuổi nhất của đế quốc, có người hầu đặc cách và chỗ đậu cơ giáp riêng duy nhất trong toàn đế quốc.

Trang viên có diện tích rất lớn, mọi mặt đều được chăm sóc rất tốt, nhưng hấp dẫn nhất vẫn là cánh đồng hoa tulip tím rộng lớn và rực rỡ kéo dài từ cổng vào trang viên.

Hiện chưa đến mùa hoa, cánh đồng hoa tulip chỉ mới nhú những chiếc lá xanh non, tuy không lớn nhưng cũng đầy sức sống.

Bước vào trang viên, một quân nhân trẻ mặc thường phục đi đi lại lại trên hành lang, khuôn mặt đầy vẻ bất lực.

Người đó liếc nhìn đồng hồ, cuối cùng thở dài, tăng tốc bước chân, đến căn phòng trong cùng tầng một.

Anh ta dừng lại một chút, gõ cửa: "Tướng quân—"

Bên trong không có ai trả lời.

Anh ta không từ bỏ, tiếp tục gõ hai lần: "Tướng quân, đến giờ ra ngoài rồi—"

Một lúc sau, trong phòng mới có tiếng vọng ra: "Vào đi."

Thanh niên "vâng" một tiếng, đẩy cửa bước vào, thấy người đàn ông bên trong vẫn mặc thường phục, biểu cảm đau khổ: "Đã đến giờ rồi, sao ngài vẫn chưa thay đồ. Đây dù sao cũng là tiệc mừng công của ngài."

Dù nói chuyện có kính ngữ, nhưng vẫn có thể thấy anh ta không sợ người đàn ông trước mặt lắm, thậm chí có thể nói là rất quen thuộc.

"Lục An Hòa." Người đàn ông đứng bên cửa sổ không quay đầu lại, gọi tên thanh niên.

Lục An Hòa liếc nhìn anh ta: "Đưa rồi, đưa rồi, hôm nay tôi đã đích thân đến viện nghiên cứu rồi."

"Ừm." Người đàn ông dường như hài lòng, giọng dịu đi chút: "Nhớ viết rõ mục đích."

"...Không, tôi chỉ khách sáo viết một câu, mời cậu ta đến."

Hạ Vân Đình im lặng một lúc: "Tại sao không viết theo lời tôi bảo?"

Lục An Hòa lẩm bẩm với bóng lưng Hạ Vân Đình: "Nếu thật sự viết thư mời theo lời của ngài, đối phương còn lâu mới đến..."

Lục An Hòa không khỏi nhớ tới thư sếp mình viết, "Nhất định phải sửa chữa cơ giáp m2742 cẩn thận, không được phép có sai sót, lần này mời cậu đến là để giải thích sự đặc biệt của cơ giáp này."

Anh ta lúc đó không khỏi nghĩ thầm, ngài nói thế này khác gì ra lệnh, ai mà muốn đến chứ.

Nhưng anh ta đã đi theo Hạ Vân Đình quá lâu, biết nói cũng vô ích, cuối cùng Lục An Hòa để Hạ Vân Đình ký tên rồi tự mình soạn lại một bức thư mời bình thường.

Hạ Vân Đình với dáng người cao lớn hơi dừng lại một chút, nhưng vẫn đứng trước cửa sổ, không biết có nghe rõ không.

Ánh mắt của anh ấy rơi vào cánh đồng hoa tulip chưa đến mùa ngoài cửa sổ, Lục An Hòa đã quen thuộc, dường như tướng quân luôn thích nhìn đăm đăm vào cánh đồng hoa.

"M2742 là cơ giáp đôi, cần phải mời thợ sửa cơ giáp giỏi nhất đến sửa chữa." Hạ Vân Đình nói.

Giữa hai người im lặng một lúc, anh tiếp tục hỏi: "Thợ sửa cơ giáp đó tên gì?"

Lục An Hòa hơi sững người, đáp đúng sự thật: "Lâm Hàm."

"Thâm niên?"

"Thợ sửa cơ giáp chính."

"Tuổi tác?"

"26."

"..." Hạ Vân Đình nghe thấy con số này, mím môi, "Trẻ như vậy?"

Lục An Hòa biết bây giờ chắc chắn anh đang nghi ngờ liệu người kia có thể sửa được cơ giáp của mình hay không, vội vàng nói: "Nhưng đảm bảo là thợ sửa cơ giáp giỏi nhất, tướng quân cứ yên tâm, không ai giỏi bằng cậu ấy, thật đấy."

"Ồ." Đối phương lạnh lùng đáp một tiếng.

Lục An Hòa không có thời gian nói chuyện này với anh, càng lười giải thích tại sao thợ sửa cơ giáp chính không phải là một ông già, cũng lười dùng kính ngữ: "Thật sự không còn thời gian đâu lão đại! Phi cơ đã đậu bên ngoài, chỉ chờ anh thay đồ xong thôi, tôi biết anh không thích những buổi tiệc như này, nhưng ý của Hoàng đế bệ hạ, kiểu gì cũng phải đi một lần..."

Đối phương nhíu mày, sau đó mới gật đầu: "Được."

Vì là do Hoàng đế tự mình tổ chức nên tiệc mừng được tổ chức trong cung điện.

Lâm Hàm vẫn bận cả ngày, khi cậu buông công việc xuống thì thời gian đã không còn sớm, cậu không kịp về thay đồ, đành mặc luôn bộ đồng phục của viện nghiên cứu đến hiện trường.

Trong chính điện đã có khá nhiều người, phần lớn là những nhân vật nổi tiếng, từ hoàng gia đến quan chức nội các, cũng như một số người nổi tiêng chỉ xuất hiện trên truyền hình.

Tiệc mừng chưa bắt đầu, Hoàng đế cũng chưa tới, mọi người nhiệt tình chào hỏi nhau, tiếng cười nói không ngớt.

Lâm Hàm lần thứ năm hối hận vì đã đến nơi này.

Cậu không thích giao tiếp vô nghĩa, hơn nữa, không quen ai trong số những người có mặt, kể cả Tướng quân.

Bầu không khí rất tốt, nhiều người dùng tay che mặt nói chuyện nhỏ, có lẽ liên quan đến việc tướng quân khải hoàn.

Cậu vẫn đeo găng tay trắng, nhìn đống thức ăn ngon lành trước mặt, bắt đầu lần thứ sáu hối hận.

Đang lúc cậu chuẩn bị hối hận thêm một lần nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng xôn xao từ đám đông - tiếng kinh ngạc và trầm trồ liên tiếp vang lên.

"Tướng quân đến rồi!"

Có người trong không khí ngày càng yên tĩnh, kích động nói to.

Lâm Hàm cuối cùng cũng ngẩng đầu, nhìn về phía giao điểm của tất cả ánh nhìn.

Người đàn ông dáng người cao lớn, mặc một bộ quân phục màu xanh lam, đường cắt may ôm sát người, vai đeo cầu vai có tua, dải băng quấn qua vai phải đầy huy chương, có thể nhìn thấy đường viền vàng ở cổ áo sơ mi. Đôi bốt quân đội dài quá gối ôm lấy đôi chân thon dài, áo choàng rộng càng làm nổi bật sự uy nghi và cao quý của chủ nhân, không giận mà uy, phong thái xuất chúng.

Khuôn mặt người đàn ông lạnh lùng, đôi mày sắc bén, ngũ quan sâu sắc, đường nét khuôn mặt đẹp như tượng vành mũ che đôi mắt xanh biếc, để lại một bóng mờ.

Bên cạnh anh là một người đàn ông trẻ tuổi cũng mặc quân phục, có vẻ là phụ tá đắc lực nhất của anh, Lục An Hòa.

Mọi người còn đang trầm trồ, chỉ thấy người đàn ông hơi nghiêng đầu, nói gì đó với phụ tá bên cạnh.

Lâm Hàm chỉ thấy đường nét đôi môi mỏng lạnh lùng của người đàn ông động đậy, Lục An Hòa gật đầu với Hạ Vân Đình, rồi tiến về phía mọi người.

Lâm Hàm quan sát Tướng quân đứng không xa, nghĩ rằng, có vẻ thương thế quả thật không nghiêm trọng lắm.

Cậu chưa kịp nghĩ gì thêm thì phụ tá bên cạnh Tướng quân đã đứng trước mặt mình, nheo mắt, nở nụ cười hòa nhã.

"Lâm Hàm phải không?" Lục An Hòa giọng điệu sảng khoái, "Tướng quân tìm cậu."

Lâm Hàm hơi sững người: "Tôi?"

"Xin mời đi theo tôi."

Có lẽ vì ấn tượng đầu tiên của Lục An Hòa đối với Lâm Hàm không tệ, cậu đứng dậy trong ánh mắt ghen tị của những người xung quanh, tiến về phía thanh kiếm sắc bén của Đế quốc.

Đèn pha lê trong chính điện tỏa sáng lấp lánh, Lâm Hàm bước từng bước theo Lục An Hòa đến trước mặt Hạ Vân Đình.

Lục An Hòa làm động tác "mời", Lâm Hàm ngẩng đầu, lần đầu tiên nhìn kỹ vào anh.

Hạ Vân Đình có một mái tóc ngắn màu bạc khác thường bị chiếc mũ quân đội che khuất, lông mày cao, góc cạnh rõ ràng, khiến hốc mắt thêm sâu, rõ ràng biểu cảm rất lạnh lùng, nhưng luôn cho người ta một cảm giác đầy tình cảm.

"Chào Tướng quân." Cậu mang theo nụ cười ấm áp như thường ngày, không có nhiều cảm xúc kích động, "Ngài tìm tôi?"

Hạ Vân Đình đứng tại chỗ, hai người im lặng trong giây lát.

Lục An Hòa nhìn Lâm Hàm, rồi nhìn lão đại của mình, muốn nói gì đó để phá tan bầu không khí ngượng ngập: "Đúng đúng, tướng quân tìm cậu là vì..."

Anh ta chưa kịp nói xong thì thấy áo choàng của Hạ Vân Đình khẽ động, đưa tay về phía cậu thanh niên mặc đồng phục trắng.

Lâm Hàm mỉm cười, chuẩn bị lịch sự bắt tay Tướng quân.

"Khoan đã..." Lục An Hòa đột nhiên lên tiếng, ánh mắt nhìn về phía găng tay trắng của Lâm Hàm.

"Xin lỗi." Lâm Hàm dừng lại một chút, "Thói quen cá nhân."

Dù sao cũng là Tướng quân của Đế quốc, không thể đeo găng tay mà bắt tay người khác.

Nhưng cậu cũng không có ý định đọc suy nghĩ của Tướng quân.

Lục An Hòa vẫn đang nhìn cậu.

Lâm Hàm ngần ngại một chút, nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của những người xung quanh, đều vô tình hay cố ý nhìn về phía này.

Thôi kệ. Chỉ là bắt tay thôi mà.

Cậu do dự một lát, cuối cùng vẫn tháo găng tay, rồi đưa tay ra.

Hạ Vân Đình vẫn im lặng.

Khuôn mặt anh đẹp đẽ như thần linh, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, giao nhau với ánh mắt cậu.

Lâm Hàm nhìn vào đôi mắt xanh lam của Hạ Vân Đình, bỗng nhiên nghĩ đến bầu trời sao của đế quốc mà cậu đã ngước nhìn đêm qua. Có lẽ bầu trời sao không phải lúc nào cũng bất biến.

Không có lý do gì cả, Lâm Hàm đã nghĩ như vậy.

Ngón tay của Lâm Hàm dài và đẹp, lịch sự và kiềm chế đặt trên tay của Hạ Vân Đình, ngón cái lướt qua lòng bàn tay đối phương.

"Xin chào."

Cậu chủ động lên tiếng.

Thể chất của Lâm Hàm luôn không được tốt, đầu ngón tay lạnh lẽo. Còn lòng bàn tay của đối phương thì rất ấm áp, trong khoảnh khắc chạm vào, ngón tay của Lâm Hàm cảm nhận được một loại mềm mại, không phù hợp với vẻ ngoài lạnh lùng của đối phương.

Hạ Vân Đình vẫn không nói gì, đôi môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, lạnh lùng và kiêu ngạo, đúng như những gì Lâm Hàm đã nghĩ trước đó một ngày.

Mặc dù trên mặt Lâm Hàm treo một nụ cười khách sáo, nhưng lông mi lại vô tình hơi cụp xuống. Cậu biết mình sắp nghe thấy những tiếng lòng mà mình không muốn nghe.

Giọng nói của Thượng tướng so với trước đây Lâm Hàm nghe trong hộp dữ liệu không giống nhau, nhưng vẫn mang theo sự lạnh lẽo, không còn những tạp âm điện tử, càng thêm thuần khiết băng giá.

Và rồi, giọng nói lạnh lẽo đó xuất hiện bên tai cậu ngay khoảnh khắc hai người nắm tay nhau——

[Thơm quá.]

[Cứng rồi.]

[Muốn đánh dấu.]

Lâm Hàm: "?"