Chương 2: Meo~~

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Cam 🍊

Nam nhi có lệ nhưng không dễ rơi, chỉ là do chưa tới lúc thương tâm.

Lương Du Lan lúc này trong hình dạng một con mèo, thần kinh không đủ dùng lắm. Cậu nghĩ người hay tin cậu ngã thẳng cẳng chết đi đầu tiên vỗ tay trầm trồ nhất định sẽ là Sở Chinh.

Sở Chinh hận cậu đến không thể nhìn thấy xác của cậu, làm gì có chuyện sẽ không vui. Cho nên khi nhìn thấy hắn như vậy, kinh ngạc tới mức tiếng "meo" cũng nghẹn trong cổ họng.

Không tính trên màn ảnh, đây là lần thứ hai Lương Du Lan nhìn thấy Sở Chinh khóc, tiếng khóc ấy làm cho con mèo như cậu cũng thấy khó chịu theo. Kỳ thật Sở Chinh khóc cũng không có phát ra tiếng, nhưng hắn khóc, trên bụng còn có một con mèo, cơ bụng chấn động đến mèo cũng run run phập phồng, nước mắt làm lông mèo ướŧ áŧ từng mảng, hoàn toàn phá hủy thành quả tắm rửa cần cù ngày hôm qua.

Lương Du Lan bị tiếng khoca của hắn cảm nhiễm, mặt mèo nhăn như cái bánh rong biển. Duỗi móng vuốt vỗ vỗ đầu Sở Chinh, tiểu đệm chân vỗ vỗ như là an ủi hắn, lại như thúc giụ hắn đừng khóc nữa.

Lương Du Lan chưa bao giờ biết nam nhân so với nữ nhân nước mắt còn muốn nhiều hơn. Một người nam nhân sắt thép như Sở Chinh, duỗi chân có thể chạm đáy giường, giờ đây nháy mắt trở nên thật nhỏ bé, hắn lúc này không khác mấy cô nàng công trúa nhỏ bé.

Thời gian trôi qua, Sở Chinh cuối cùng cũng dưới cái vỗ của móng mèo mà ngừng khóc. Hắn ngồi dậy, có chút thẹn thùng bắt đầu tìm kiếm khăn giấy xoa mặt. Sau đó bắt đầu lau bụng cho Lương Du Lan.

Thật ra lúc này Lương Du Lan rất muốn hỏi hắn, luca nãy hắn khóc cái gì, tôi chết anh không phải là nên cao hứng sao? Rốt cuộc vẫn là lúc đấy anh chỉ vào tôi nói "Chỉ cần là Lương Du Lan cậu, dù là cởi hết nằm trên giường tôi, tôi liền cảm thấy thật bẩn thỉu. Ghê tởm, đi chết đi, sao cậu còn không chết đi!".

Vừa nhớ tới chuyện này tôi liền thấy thật tức giận, khói trắng có thể thoát ra từ lỗ mũi luôn rồi, Sở Chinh anh cho anh là cái thá gì? Soái khí cao lớn hơn trời, jj rất lớn sao! Lương Du Lan càng nghĩ càng giận, sau đó "bang" một cái, đạp lên mặt đẹp trai của Sở Chinh, cho hắn một cái vuốt mèo thật lớn.

Đây gọi là quân tử báo thù mười năm chưa muộn, huống chi chỉ mới 5 năm!

Sở Chinh nháy mắt ngây ngẩn cả người, cứng đờ quay lại nhìn Lương Du Lan tiểu miêu nhảy hai bước tới trên sofa ngồi liếʍ móng, vẻ mặt không thể tin tưởng: "Than Nắm! Em thế mà lại cào ba ba!?"

Lương Du Lan nghe hắn gọi tên cả thân mèo liền run lên, thế mà gọi Than Nắm... Anh mẹ nó có từng suy nghĩ cảm giác của mèo ta không? Thật là toàn bộ miêu sinh đều điên đảo, cậu dùng một loại ánh mắt kinh ngạc đến chết cũng không thôi nhìn hắn: "Meo... khè khè."

Mà lúc này Sở Chinh phi thường nể tình hướng Lương Du Lan mở rộng vòng tay: " Lại đây ôm."

Lương Du Lan từ trong đáy mắt hắn nhìn ra lượng lớn bi thương, ngẫm lại, hôm nay ngươi yếu ớt như thế, ôm thì ôm đi. Ưu nhã vạn phần cất bước đi lại, cao ngạo phất cái đuôi cho Sở Chinh một cái vòng tay mèo ấm áp.

Lương Du Lan ghé trong ngực hắn, khe khẽ "khè khè" thở dốc, gẫu nhiên dùng thịt móng vuốt kéo kéo vỗ đầu Sở Chinh, kêu hắn đừng quá thương tâm. Người tê mỏi là ta có được không? Anh khóc cái gì!?

Bên ngoài tin tức truyền đi ồn áo huyên náo, truyền thông đưa tin bằng truyền hình. Chỉ cần tùy ý mở ra đều có thể nghe tin tức giống nhau về Lương Du Lan. Cho nên mới nói trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, càng không có chuyện phong tỏa tin tức gì đó.

Lương Du Lan lợi dụng lúc Sở Chinh đi nấu cơm nhảy lên giường hắn suy nghĩ miêu sinh. Cậu không nghĩ đến, sau nhiều năm vì cái chết của mình cậu lại một lần nữa hot, hot đến bổi phố lớn đường nhỏ khôbg chỗ nào là không biết. Nhưng nghe nói thi thể chính mình đều bị ngâm trắng, dung nhan người chết như một lát bánh mỳ ngâm nước, xấu phát khóc, cái này không thể nhịn được.

Hiện tại thời tiết nóng, thi thể không giữ được mấy ngày, cậu ở trong nước không có thân nhân, vị ở nước ngoài kia không đề cập tới kia cũng thế, đến lúc đó ai đến lãnh tro cốt cũng là cả một vấn đề. Lương Du Lan tưởng tượng đến ngày đó, gấp đến độ chạy khắp phòng. Cào nát cái khăn trải giường màu cá heo khổng lồ của Sở Chinh.

**

Ngô Mẫn không cho Sở Chinh đi làm ngày hôm đó là đúng, điều này không chỉ là không muốn Sở Chinh bị kéo vào đầu ngọn sóng, còn có một việc, cô muốn Sở Chinh bình phục tâm tình.

Cô là một trong số ít người biết mối quan hệ giữa Sở Chinh và Lương Du Lan, cô phải cho hắn một ít thời gian để tiêu hóa.

Bất quá khả năng chịu đựng của Sở Chinh vượt qua dự đoán của cô, ngày hôm sau Sở Chinh đã xuất hiện ở phòng thu số 3 như lịch. Nhưng mà Sở Chinh vẫn có chỗ khang khác so với lúc trước, rõ ràng nhất là hôm nay trong tay hắn ôm theo một con mèo đen.

Ngô Mẫn đứng ở cửa vẫy vẫy tay với hắn.

Sở Chinh đem kính râm tháo ra treo trên cổ áo, hôm nay hắn mặc một bộ âu phục nhỏ, quần dài tới đầu gối, đi giày bình thường, càng làm cho anh thêm đĩnh bạt. Vài bước đi tới, lễ phép chào: "Ngô tỷ."

Ngô Mẫn đầu tiên là nhìn kỹ càng dfooi mắt của hắn, xác định không có giấu vết đã khóc gì mới vỗ vỗ bả vai hắn, "Không có ciệc gì là tốt."

Lời hai người nói đều không rõ nhưng cả hai đều hiểu ý tứ trong đấy, đột nhiên lúc này Lương Du Lan lười biếng kêu một tiếng: "Meo~" Này! Bộ không thấy tôi sao~~ chẳng lẽ tôi không có chút cảm giác tồn tại nào à!?

Ngô Mẫn cuối đầu: "Sao lại đem mèo đến?"

Sở Chinh nhún vai, hắn khóc hôm qua đã khóc, bây giờ trước mặt người khác liền làm bộ dạng không để bụng, "Không biết nó làm sao, thức ăn cho mèo cũng không chịu ăn, tôi vừa ra khỏi cửa liền kêu ầm lên, có chút không yên tâm nên mang nó theo." Than Nắm nhà hắn lần đầu tiên "dính người" như thế, để nó đơn độc ở nhà Sở Chinh có chút luyến tiếc. Ngô Mẫn gật gật đầu: "Vậy chút nữa cứ để Tiểu Triệu trông nó." Lương Du Lan nghĩ thầm, lão tử - một người hiên ngang đứng đầu chuỗi thức ăn, anh cho tôi ăn thức ăn cho mèo!?

Hai người đi lên lầu, nhà tạo mẫu và trang điểm đều đã chờ sẵn, Sở Chinh hôm nay phải làm người mẫu chụp ảnh cho tạp chí thời trang. Nhà tạo mẫu đưa hắn tới phòng hóa trang, phía sau Tiểu Triệu đi lại, "Anh, mèo để em ôm cho."

Triệu Minh duỗi tay về phía Lương Du Lan, vừa mới chạm đến được lông tóc đã bị cậu không chút lưu tình cho một vuốt, một vuốt qua đi lưu lại ba vệt máu.

Triệu Minh "Áu!" một tiếng nhảy ra thật xa, "Má ơi! Tui hủy dung rồi!"

Sở Chinh hỏi han hai câu thấy hắn cũng không có việc gì liền mặc kệ, quay đầu bắt lấy Lương Du Lan lúc này đang nhàn nhã liến móng "Em hôm nay lại làm sao thế? Ba ba muốn chụp bìa tạp chí, không thể ngoan một chút sao?"

Lương Du Lan "Meo!" một tiếng nghiêng đầu sang một bên, đôi mắt màu hổ phách vô cùng trong sáng. Anh chụp thì cứ chụp, quản tôi làm gì~~

Sở Chinh sờ sờ đầu của cậu, lại xoa xoa đệm nhỏ của cậu, thương lượng: "Nếu em ngoan, tối cho hai con cá."

Lương Du Lan nhìn Sở Chinh liếc mắt một cái "Meo meo meo!" ba tiếng, mỗi tiếng đều trung khí mười phần, phấn đấu cho sự độc đoán.

Sở Chinh nhấp môi, từ bỏ nói: "Được được, ba cái."

Vì thế Lương Du Lan ngoan ngoãn nhảy xuống cái bàn, đi đến một bên ngồi dưới ánh mặt trời híp mắt. Ánh mặt trời chiếu xuống, đem bộ lông đen của cậu rọi đến phát ra ánh quang, xinh đẹp đến cực điểm.

- - Đêm qua, Lương Du Lan thật sự không tiếp thu được chuyển bản thân biến thành mèo, le lưỡi bay nhảy khắp phòng. Lúc cậu chạy vào phòng tắm, lần đầu nhìn thấy được bản thân mình trong hồ, cậu kinh ngạc mất bảy giây.

Trong bảy giây, ký ức của cá đều phải trở mình một phen. Lương Du Lan duỗi móng sờ sờ mặt mình, con ngươi màu hổ phách sáng ngời thuần tịnh.

Nếu Lương Du Lan nhớ không lầm thì mèo này cậu đã gặp qua, thậm chí đã từng cứu nó! Nhưng cậu làm sao ở chỗ Sở Chinh thế này?

Lương Du Lan ở dưới ánh mặt trời híp mắt nhớ lại sự tình, lúc này, Sở Chinh đã đi đến bên cạnh. Hắn ngồi xổm xuống, hai tay ở trên đầu Lương Du Lan sờ sờ: "Bóng nhỏ, mời em cùng nhau chụp hình được không?"

Thanh âm Sở Chinh ôn nhu nháy mắt đem tiểu muội kế bên gom vào hàng fan, hắn lại sờ sờ sống lưng mềm mại của mèo nhỏ: "Được không?"

Nhϊếp ảnh Vogue cảm thấy mèo nhà Sở Chinh rất có phong phạm quốc tế, đường cong thân hình lưu sướиɠ, màu lông thuần khiết đen bóng, đôi mắt thần bí cao quý gặp người kiền khinh bỉ, tính cách ngạo mạn vô lễ gặp người liền cào này, quả thật quá phù hợp với chủ đề "KING" lần này.

Ông ta đề nghị Sở Chinh đem con trai đến chụp ảnh, liền tính hậu kỳ không nhất định sẽ phong, nhưng có thể giữ lại ảnh chụp cho hắn làm kỹ niệm. Sở Chinh vui vẻ đồng ý, lúc này mới lại thăm dò ý kiến của đứa con trai không ai bì nổi này.

Lúc này, Lương Du Lan ưu nhã đứng lên, miêu bộ yểu điệu nhảy lên vai Sở Chinh, cọ cọ cổ hắn ý bảo -- được thôi.

Điều chỉnh vị trí bảng chiếu sáng, ánh sáng chiếu tới, Sở Chinh nhanh chóng chạy qua xem Lương Du Lan, sợ cậu bị ánh sáng dọa mà tạc mao, kết quả Lương Du Lan bình tĩnh mà ngó hắn một cái, trong mắt tràn đầy khinh bỉ.

"Meo!" Nhìn ta làm gì! Mau xem ảnh đi! Mẹ nó đừng cản tôi, tôi muốn ở trong ống kính! Muốn thật đẹp thật đẹp trong camera!

Vì vậy, một người một mèo, cả hai người đều đẹp trai.

Nhϊếp ảnh gia ôm camera nói: "Con mèo này trước ống kính không tồi a! Ánh mắt đủ bá đạo, đúng đúng, nhìn nơi này."

Vì thế nhϊếp ảnh gia cứ như tìm được bảo bối, "tách tách tách" chụp không ngừng. Chụp hình xong, chính thức bước vào lúc chờ hình ảnh được mong dợi nhất trong ngày.

Sở Chinh đứng lên, đem áo sơ mi mở rộng, lộ ra cơ bụng xinh đẹp gần như hoàn mỹ. Hắn dùng hai tay nắm mở vạy áo kéo ra phía sau, này xem như động tác kinh điển lúc tạo hình chụp ảnh. Hiệu ứng của ảnh phụ thuộc vào dáng người và khuôn mặt, hoặc là tiêu soái phong lưu, hoặc là trung nhị Smart*. Như Sở Chinh đây, mỗi một động tác hắn làm ra đều có thể soái đến máu mũi người chảy đầy sông Hoàng Phố.

*Phong cách SmartBiến Thành Mèo Phải Làm Xao Đây? - Chương 2: Meo~~
Một tổ chụp xong, Sở Chinh bỗng nhiên cong lưng, ôm lên Lương Du Lan đang ở một bên cào cào chân chơi, Lương Du Lan tròng mắt giật giật: "Meo?"

Sở Chinh đem cậu bỏ vào khuỷu tay, Lương Du Lan liền tự động vòng đuôi lên cánh tay hắn.

Màn ảnh, Sở Chinh mặt vô biểu tình kiệt ngạo không kiềm chế, ánh mắt lạnh lùng tiêu soái muôn phần, mèo đen an tĩnh ở trong khuỷu tay hắn, ánh mắt lạnh lùng cao ngạo như một con hắc báo. Hai người đúng trong trường quay nhưng cảm giác lại như đang đứng ở hoang mạc đầy dã tính và mỹ cảm.

Chờ nhϊếp ảnh gia rốt cược "tách tách tách" tận hứng, đem camera dời đi: "Mèo cậu gọi là Than Nắm sao? Thật là quá hợp ảnh, tôi có thể cho ôm một cái không?"

Sở Chinh không tiện từ chối, gật đầu, vừa muốn đem Lương Du Lan đưa ra.

Đúng lúc này, mèo đen luôn lạnh lùng cao quý đột nhiên quay đầu qua, một đôi con ngươi màu hổ phách phẫn hận trừng Sở Chinh, "Meo ngao!" Người ta muốn ôm ngươi liền cho ôm!?

Sở Chinh đình chỉ, trong nháy mắt thiếu chút nữa hắn cho là mèo nhà mình thành tinh rồi.

Lương Du Lan trừng mắt liếc hắn còn chưa hết giận, nói là chậm nhưng thật ra rất nhanh, cậu cong thân thể mình lên, nhảy một cái vào lòng ngực Sở Chinh. "Phập" một cái, một chút cũng không khách khí cắn vào tiểu điểm điểm phấn hồng trước ngực Sở Chinh.

- - Sở Chinh: "A!"

___________ hết chương 2___________