Chương 15

Hệ thống ngơ ngác nhìn cậu,【Xin lỗi cho tôi nói thẳng, cậu đừng lên thì hơn. Cậu là robot đồ chơi, sức chiến đấu của cậu không bằng một con gián ở phương nam nữa.】

"Sao thế được, ta lớn hơn nó."

【Nhưng người ta biết bay. Trên biển, trên đất liền và trên không, cậu làm được không?】

Sở Thời Từ im lặng.

Thật là một thực tế phũ phàng, tức muốn khóc.

……

Hôm nay khi đi mua sắm trong thành phố, Tô Triết Ngạn nhìn thấy thi thể của một Beta ở bên đường.

Người nọ mặc một bộ quân phục rách nát, màu vàng đen, thuộc đội quân cơ giáp của đế quốc.

Nghe người vây xem nói rằng người này che giấu giới tính để nhập ngũ nên bị lưu đày đến ngôi sao hoang vu.

Địa điểm hạ cánh tình cờ là địa bàn của Alpha bên ngoài thành phố, trước khi kịp tỉnh lại vì choáng váng, hắn đã bị cưỡng bức kéo đi.

Sau khi chơi đủ rồi, bọn chúng đem hắn ra chợ trời bán.

Chỉ trong năm ngày, người lính cơ giáp cũ đã biến thành một xác chết không toàn thây.

Tô Triết Ngạn đứng trước xác chết thật lâu, cởϊ áσ khoác, quấn lấy người nọ rồi khiêng ra ngoài thành tìm nơi chôn cất.

Nhìn bộ quân phục rách nát nằm rải rác trên mặt đất, Tô Triết Ngạn rơi vào trầm tư.

Hắn nhớ rõ khi mình mới được sinh ra, Beta chiếm 80% tổng dân số. Nếu so sánh với Alpha và Omega thì họ là những người bình thường, nhưng lại là một phần quan trọng của xã hội.

Không biết từ khi nào, Beta đã trở thành một nhóm thiểu số yếu đuối, và việc ban hành Luật An ninh Lao động đã buộc Beta phải rời khỏi nơi làm việc.

Mà cùng thời gian đó, đế quốc khoanh vùng Beta ra khỏi phạm vi gia nhập quân đội, ai vi phạm sẽ bị đày đến ngôi sao hoang vu.

Tô Triết Ngạn không thể nhớ tại sao Beta lại biến mất với số lượng lớn.

Không chỉ hắn, rất nhiều người đều không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dường như có một sức mạnh nào đó đã đánh cắp mọi thứ về Beta trong vài năm đó khỏi trí nhớ của người dân đế quốc. Bọn họ thậm chí không thể gọi ra tên của những Beta đó, đến cả cơ sở dữ liệu của đế quốc cũng không tìm được dấu vết có liên quan nào.

Chỉ là thỉnh thoảng ai đó sẽ nói rằng mình mơ hồ nhớ rằng đế quốc đã từng có rất nhiều Beta sinh sống.

Chuyện xảy ra vào sáng nay khiến trái tim của Tô Triết Ngạn bị bao phủ bởi một lớp khói mù.

Khi đang mua quần áo cho robot trong thành phố, hắn lại bị một đám Alpha chặn trong hẻm nhỏ quấy rầy.

Gϊếŧ chết đám rác rưởi này không khiến tâm trạng của hắn tốt lên, ngược lại càng trở nên tồi tệ hơn.

Trên đường ra khỏi thành phố, có người ném đồng tiền vàng vào hắn và hỏi hắn bao nhiêu một đêm.

Hắn chém bay đầu người nọ rồi cầm theo nó đi ra ngoài, bấy giờ không ai dám cản hắn nữa.

Mặc dù từ đầu đến cuối những người đó đều chưa chạm được góc áo của hắn, nhưng Tô Triết Ngạn vẫn rất cáu kỉnh.

Chỉ cần đến gần đám đông, ngày nào hắn cũng sẽ trải qua những chuyện này.

Vốn dĩ sức ăn của hắn khá lớn, nhưng khi đến đây, hắn thậm chí không thể ăn nổi một hộp kem dinh dưỡng.

Tô Triết Ngạn không biết mình trở thành hiện tại như thế nào, có thể là do hoàn cảnh quá tệ, cũng có thể là do mấy tên tội phạm quá kinh tởm.

Bất cứ khi nào có người sống đến gần hắn, hắn đều muốn rút dao chém người.

Pheromone của Alpha có ở khắp mọi nơi trong không khí, nồng đậm đến mức một Beta như hắn cũng thấy hăng.

Hắn luôn có ảo giác khó thở, chỉ khi trở lại khoang con nhộng và ngửi nước hoa thì hắn mới có thể cảm thấy dễ chịu hơn.

Có lẽ trong nhóm tội phạm cũng có người tốt, nhưng Tô Triết Ngạn không có cách nào giao tiếp với những người này, hắn không thể hòa nhập vào xã hội này.

Rõ ràng đến ngôi sao hoang vu chưa được bao lâu, chỉ trong ba ngày, ý nghĩ tự tử đã xuất hiện trong đầu hắn.

Nhưng buổi tối ngày thứ ba, robot đột nhiên có sự sống.

Có thể chạy, nhảy và nói chuyện, còn thích đánh nhau với ngón tay của hắn nữa.

So với tự sát, robot càng hấp dẫn hắn hơn.

……

Sở Thời Từ đã đợi rất lâu, mãi đến bảy giờ tối, bên ngoài mới vang lên tiếng bước chân quen thuộc.

Đó là tiếng của ủng quân đội, vừa nghe là biết Tô Triết Ngạn đã trở lại.

Cậu đặt cây thang vào cạnh khoang, bò lên trên và nhìn ra ngoài.