Quyển 1 - Chương 4

Edit: Lam Sắc Lạc Nguyệt

Sở Thời Từ vừa mới cùng hệ thống nói chuyện vài câu liền bị người xách lên lắc qua lắc lại.Cậu nắm lấy ngón tay bên cạnh, "Dừng lại đừng lắc nữa, tôi choáng váng muốn nôn rồi."

Động tác lắc lư lập tức dừng lại, cậu nghe được âm thanh thanh lãnh của nam chủ, "Ngươi vẫn luôn không nói chuyện, ta cứ tưởng hỏng rồi chứ."

Sau khi cùng hệ thống xác nhận, Sở Thời Từ chỉ chỉ chấm sáng màu vàng ở giữa trán.

"Đèn vàng luôn sáng là đang hoạt động, lập lòe là trạng thái ngủ đông, đèn đỏ là lượng điện không đủ. Nếu đèn tắt anh liền đào hố chôn tôi đi."

Tô Triết Ngạn vẫn không có phản ứng, không biết có nghe vào tai hay không.

Sở Thời Từ quyết định chủ động xuất kích, cậu vừa mới soạn một cố sự nhỏ không thể không nói giữa mình và phụ thân hắn, chuẩn bị dựa vào tầng quan hệ với tình thương của cha hắn để gia tăng độ hảo cảm của nam chủ.

Nhưng Tô Triết Ngạn tựa hồ nghiên cứu đủ rồi, không chờ cậu mở miệng trực tiếp đem cậu nhét vào hộp sắt.

Theo cái nắp đóng lại, thế giới lại rơi vào hắc ám.

Sở Thời Từ cào nhẹ nắp hộp, "Ta nhằm vào có khả năng xuất hiện vấn đề rồi, soạn nhiều chuyện xưa như vậy, một cái hắn đều không hỏi."

2047 mở ra giao diện nhìn một chút, "[Bởi vì giá trị sức sống quá thấp, nam chủ đối với cái gì cũng đều không nhấc nổi hứng thú, lòng ham học hỏi cũng hạ thấp một cách đáng kể. Nếu không phải cậu quá đặc biệt, phỏng chừng vừa nãy một chút hắn đều không muốn để ý cậu.]

--------------------

Ban đêm ở hoang tinh phá lệ yên tĩnh, ngẫu nhiên có tiếng kêu bén nhọn của quái vật cắt ngang bầu trời đêm.

Một cái khoang con nhộng lẻ loi nằm ở thảo nguyên hoang vu, bên ngoài khoang thuyền còn in quốc huy hình dạng tia chớp của đế quốc.

Ban đêm gió rất lớn, mang theo cát bụi đầy trời, những tảng đá cứng rắn cũng có thể dễ dàng rơi trúng làm người bị thương.

Khoang con nhộng trong suốt bị đâm vào vang lên phanh phanh, Tô Triết Ngạn nằm nghiêng ở bao con nhộng khoang, tầm mắt dừng ở vách khoang màu trắng.

Bên trên không biết bị ai dùng đá khắc ra mấy cái đường cong hỗn loạn, nhìn qua như đồ án, lại như là các tuyến lộ trình.

Tô Triết Ngạn nhìn một hồi cũng không hiểu được, dứt khoát không nghĩ nữa.

Hắn đang muốn ngủ, cái hộp nhỏ bên cạnh đầu lại bắt đầu vang lên ồn ào.

Robot bị nhốt bên trong liều mạng cào cào cái nắp.

Tô Triết Ngạn bị làm ồn đến phiền liền gõ hộp lạnh lùng nói, " An tĩnh."

Thanh âm tạm dừng một lúc, trong hộp lại truyền đến một giọng nam tràn đầy sức sống, "Thả tôi ra ngoài, tôi muốn ngủ trên người anh."

Tô Triết Ngạn không phản ứng cậu.

Sở Thời Từ tiếp tục cào cái nắp.

Nửa giờ sau, Tô Triết Ngạn đen mặt mở hộp ra.

Một tiểu thân ảnh bạch kim chạy ra, ôm lấy hắn ngón tay bò nhanh về phía trước.

Chờ đến khi bò đến túi áo bên trên ngực trái của Tô Triết Ngạn, Sở Thời Từ chuẩn bị chui vào đó.

Cậu vừa mới thò một chân vào, Tô Triết Ngạn giống như nắm gà con giống nhau đem cậu xách ra, dùng băng dán quấn vài vòng, một lần nữa nhét vào hộp sắt.

Nằm ở tối đen trong hộp, Sở Thời Từ lâm vào trầm tư.

Nam chủ không muốn cùng cậu giao lưu, không nghe lời cậu nói, cũng không cho cậu tới gần.

Nhiệm vụ so với hắn tưởng còn muốn khó hơn.

"Hiện tại giá trị sức sống của nam chủ là bao nhiêu?"

[5/100, không có thay đổi.]

----------------

Sáng sớm hộp sau, hộp được mở ra, Tô Triết Ngạn đem cậu thả ra.

Băng dán quấn ở trên người cậu còn không có gỡ xuống, may mắn lòng bàn chân người máy còn có bánh xe.

Một chân có hai cái, bốn cái bánh xe chạy đặc biệt nhanh.

Tô Triết Ngạn mở cửa khoang đi ra ngoài, thân khoang đối với robot mà nói là quá cao, Sở Thời Từ không ra được.

Cậu ở trong khoang đi bộ vài vòng, phát hiện mấy đồ vật thú vị.

Bên trong khoang con nhộng hẳn là đã được nam chủ cải tạo qua, đằng trước đóng một kệ sách ba tầng được chế tạo thủ công.

Trên cùng đặt một bồn hoa nhựa, bên cạnh dán một tấm ảnh gia đình được vẽ tay.

Sở Thời Từ cố hết sức mà bò lên tầng thứ ba, nhìn hai vật đó hắn có chút nghi hoặc, "Dưỡng hoa vẽ tranh, này thật là phòng ở của nam chủ à?"

[Khẳng định là của hắn, trên bức họa vẽ tiểu hài tử đó còn không phải là hắn sao.]

Trên bức họa vẽ một đôi nam nữ ăn mặc quân trang nằm tay một tiểu hài tử.

Nam hài cười đến thực vui vẻ, trong lòng ngực còn ôm một hộp quà trong suốt, trên hộp viết [Robot thú bông đời thứ ba]

Nhìn xem khoang con nhộng trước mắt tràn ngập hơi thở hạnh phúc ấm áp, lại xem nam chủ tử khí trầm trầm.*tử khí trầm trầm: hình dung tinh thần con người sa sút, không phấn chấn.

Sở Thời Từ mờ mịt mà nghiêng đầu một chút.

Kệ sách tầng thứ hai trống rỗng, mặt trên đầy bụi bặm, ẩn ẩn có thể thấy một vết tích dài, nhìn không ra phía trước để cái gì.

Phía dưới tầng một Sở Thời Từ có thể chui vào, cậu ở bên trong lục lọi một lúc, lại thấy một quyển vở đặt nghiêng lệch bị nhét vào.

Giấu đặc biệt khuất, nếu không phải cậu nhỏ con, thật đúng là nhìn không ra.

Vở rất mỏng, cậu cắn bìa ngoài, kéo nó ra khỏi kệ sách.

Chờ mở vở ra, cậu mới phát hiện đó là nhật kí của nam chủ.

Hơn phân nửa quyển đều bị xé ra, khó trách lại nhẹ như vậy.

Sở Thời Từ lăn lộn nửa ngày, đem nhật ký mở ra.

Tổng cộng chỉ có bốn trang giấy có chữ viết, ba trang là ghi chép nhật ký hằng ngày.

Từ thời tiết đến ba bữa cơm, không có chứa bất luận tình cảm cá nhân nào, giống như cái máy móc ghi chép vô tình.

Thẳng đến trang thứ tư, nhật ký mới phát sinh biến hóa.

Này hẳn là trước khi ra cửa Tô Triết Ngạn mới viết.

[Robot sống dậy, còn sẽ nói mớ. Giương nanh múa vuốt, cảnh cáo ta không được sờ nó nữa. Rõ ràng chỉ là búp bê, lại làm giống như ta đang ở dâʍ ɭσạи hắn. Sẽ cào người, về sau không sờ soạng nữa.]

[Nhật ký thiếu rất nhiều trang, ta xé?]