Quyển 1 - Chương 2

Hôm nay là ngày thứ ba Tô Triết Ngạn đến hoang tinh.Hắn nằm trong khoang con nhộng dùng một lần được thả xuống nơi đây, bị tùy ý vứt bỏ ở hoang tinh.

Bao con nhộng tương đương với một túi ngủ cỡ lớn có nắp, có thể che mưa chắn gió cũng có thể phòng ngừa quái vật ban đêm tập kích.

Đơn sơ lại rất thực dụng, xem như nhà của hắn tại hoang tinh.

Tô Triết Ngạn ngồi vào khoang con nhộng, từ ba lô lấy ra một cái hộp sắt.

Hộp sắt không lớn, hai tay hoàn toàn có thể bao trọn, nhìn tổng thể hộp có màu trắng bạc, bốn phía họa viền vàng.

Trên nắp hộp có hai hàng chữ, bởi vì niên đại quá mức xa xôi, đã có chút tróc sơn.

[Robot thú bông đời thứ ba—— bạn chơi cùng tốt nhất cho trẻ.]

Đây là khi hắn mười tuổi, phụ thân tặng cho hắn làm quà sinh nhật. Sau đó phụ thân hắn liền chết trận, làm hắn dấy lên ngọn lửa báo thù, có ý niệm ngụy trang Alpha tòng quân.

Một khắc trước khi bị lưu đày đến hoang tinh, đế quốc phát sinh bạo loạn.

Hắn nhân lúc hỗn loạn đem cái hộp này nhét vào khoang con nhộng, xem như cho chính mình lưu cái niệm tưởng.

Cho đến nay, thú bông đời thứ ba đã sớm loại bỏ, hiện tại đã hoàn toàn không thể cử động.

Tô Triết Ngạn đang muốn đem hộp thả lại ba lô, bỗng nhiên nghe được một trận tiếng vang rất nhỏ.

Cùng lúc đó, chiếc hộp trong tay cũng động đậy.

Xoẹt xoẹt, như có người đang cào cửa.

Hắn rút ra chủy thủ giấu ở bên trong quân ủng, cảnh giác mà đẩy ra nút hộp.

Nắp hộp bang một chút mở ra, một cái người máy bạch kim thẳng tắp mà ngồi dậy.

Hắn bắt lấy bên cạnh chiếc hộp, giống nhân loại giống nhau che lại ngực há mồm thở dốc.

Ở vị trí đầu miệng robot nạm một cái hình chữ nhật màu vàng, lúc này đang không ngừng đóng mở.

"Thật là nghẹn chết ta! Đây là cái hộp nát gì thế này, tại sao ngay cả cái lỗ thông gió cũng không có!"

Nghe thấy robot nhỏ sớm đã ngắt điện báo hỏng phát ra thanh âm của nam nhân, Tô Triết Ngạn nheo lại đôi mắt.

Sở Thời Từ hít lấy không khí mới mẻ , cảm giác chính mình như được sống lại.

2047 vẫn luôn trầm mặc không nói, bỗng nhiên mở miệng nói: [Cậu không cần thở dốc.]

Sở Thời Từ sửng sốt, "Không thở dốc? Này không khoa học. "

[Đặc biệt khoa học.]

Trong khi cùng hệ thống đối thoại, Sở Thời Từ cũng đang đánh giá bốn phía.

Bên trái là một tấm bình phong màu đen, ẩn ẩn có thể nhìn đến phía trên có ánh sáng xuyên thấu vào.

Phía bên phải là một vật thể có màu da với một chút hồng nhạt, mặt trên có thể nhìn thấy hoa văn dày đặc.

Sở Thời Từ bị đồ vật đó hấp dẫn lực chú ý, cậu nhìn hồi lâu, thử duỗi tay tưởng sờ vào.

Cậu sát tới gần, đồ vật kia lập tức không thấy.

Sở Thời Từ khϊếp sợ mà trừng lớn đôi mắt, ngay sau đó một đồ vật lóe hàn quang đè lên người cậu, đỉnh đầu truyền đến một giọng nam đầy từ tính.

“Không được nhúc nhích.”

Sở Thời Từ làm ra tư thế phòng ngự, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên.

Đó là một quái vật khổng lồ, đang cúi đầu nhìn cậu.

Khuôn mặt người phóng đại bộ dáng tuấn lãng, làn da tái nhợt, mũi cao thẳng, mái tóc vàng được chải chuốt gọn gàng.

Đôi mắt màu lam sâu thẳm như hồ nước, bình tĩnh thâm thúy, không mang theo có một tia tình cảm.

Sở Thời Từ cùng hắn đối diện một lúc lâu, cùng hệ thống nói: "Ngươi không cùng ta nói đây là thế giới người khổng lồ, cùng nam chủ chênh lệch lớn như vậy, ta lo lắng đánh… Không có biện pháp cùng hắn làm bằng hữu. "

2047 chột dạ mà đẩy đẩy chiếc kính độc nhãn, [Surprise! ]

Sở Thời Từ cúi đầu nhìn xem chính mình.

Thân thể robot màu bạch kim, chân là máy móc bánh xe nhỏ, trên cánh tay hiện lên ánh sáng kim loại còn khắc một hàng chữ nhỏ.

[Robot thú bông: Thích hợp cho hài tử 6-12 tuổi. ]

Sở Thời Từ ngẩn ngơ, đôi mắt mở to, cậu không ở trong cơ thể người?

"Hợp đồng không phải nói như vậy, ngươi cái kẻ lừa đảo. "

[Tôi sai rồi, tôi đền bù! Chờ cậu tích góp đủ 80 giá trị sức sống, tôi tự bỏ tiền túi đền bù tổn thất, cho cậu biểu diễn biến thành người. ]

Sở Thời Từ còn muốn cùng hệ thống thương lượng một chút, đỉnh đầu lại lần nữa truyền đến Tô Triết Ngạn thanh âm, “Động?”Cậu theo bản năng ngẩng đầu, nam chủ mày hơi hơi nhăn lại, xem cậu ánh mắt đều là cảnh giác.

Tô Triết Ngạn không biết từ nào móc ra một cái kẹp sắt, kẹp đầu của cậu kẹp lên.

Đồng thời dùng chủy thủ ở ngực cậu cạy cạy, sau khi cạy ra từ bên trong lấy ra một cục pin mốc meo.

Sở Thời Từ nhìn pin, lại nhìn xem Tô Triết Ngạn, hút một ngụm khí lạnh.

Tô Triết Ngạn nhìn pin, lại nhìn xem Sở Thời Từ, “Động?”

Sở Thời Từ lay cái kẹp, muốn đem pin cướp về.

Tô Triết Ngạn biểu tình trong nháy mắt trống rỗng.

Hệ thống nhìn ra bên ngoài thăm dò, [Không có điện còn có thể cử động, sự kiện thần quái trong giới khoa học, cậu đem nam chủ dọa rồi.]

Sở Thời Từ tay cào chân giẫm, ôm lấy pin dùng sức túm vào trong ngực .

Chê cười, món đồ chơi chạy bằng điện không có pin còn có thể chạy sao.

Cậu lăn lộn một trận, phát hiện chính mình vẫn còn tốt.

Sở Thời Từ buông tay ra, một lần nữa trở lại hộp.

Cậu sờ sờ l*иg ngực trống rỗng, nhỏ giọng nói thầm: “Ta thật thần kỳ.”

Đỉnh đầu truyền đến thanh âm băng lãnh, “Đúng vậy, thật thần kỳ.”

Tô Triết Ngạn đem chủy thủ đè lại đầu Sở Thời Từ, chuẩn bị đem chip moi ra.

Sở Thời Từ ôm chặt đầu, “Đại lão đây là hiểu lầm! Tôi vừa mới nhớ tới tôi kỳ thật là dựa vào năng lượng mặt trời để nạp điện !”

Tô Triết Ngạn khóe miệng mang theo trào phúng cười, lắc lắc cổ tay, dùng chủy thủ chỉ chỉ không trung.

Sở Thời Từ theo động tác của hắn ngẩng đầu nhìn lên.

F***! Là đêm.

Hiện tại lại đem cái quạt cắm lên đầu, làm bộ dựa vào sức gió phát điện còn kịp sao.