Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Biểu Ca Quá Tuyệt Sắc

Chương 2: Biểu ca

« Chương TrướcChương Tiếp »
Liễu Nhân Nhân nhìn rõ mồn một gương mặt hung dữ của bọn chúng, trên tay mỗi tên đều cầm theo một sợi dây thừng to bằng bắp tay trẻ con và một chiếc bao tải lớn.

Nàng thật sự hoảng sợ rồi.

Nàng không nên tự ý lẻn ra khỏi phủ.

Nàng không nên tự cho mình là đúng mà rẽ vào con hẻm nghèo nàn này.

Ít nhất nàng cũng nên nói với biểu ca một tiếng, rằng nàng muốn ra ngoài một chút, muốn đến Hiên Nhã lâu, muốn mua bánh tuyết tùng.

Biểu ca, biểu ca vẫn còn ở linh đường...

Vừa nghĩ đến biểu ca, cơ thể nhỏ bé của Liễu Nhân Nhân như được tiếp thêm sức mạnh.

Nàng cố gắng kìm nén cơn run rẩy, siết chặt gói giấy dầu trong tay, sau đó nghiến răng quay người, định tiếp tục chạy về phía trước, mong muốn tìm được lối thoát ở cuối con đường.

Nhưng xui xẻo thay, nàng đột nhiên trượt chân, giẫm phải vạt váy trắng muốt, gói giấy dầu trong tay văng ra xa, cả người ngã dúi dụi xuống đất.

Hai khuỷu tay chống xuống đất, da thịt non mềm lập tức rách toạc, đá vụn như cứa vào tận xương tủy, cơn đau thấu xương khiến nàng run lên, nước mắt bất giác trào ra.

Bọn người phía sau vẫn không buông tha nàng, giọng nói càng thêm rợn người: "Ngoan ngoãn đi theo bọn ta, ngươi..."

Một luồng gió mạnh bất ngờ lướt qua tai, tiếng nói rợn người phía sau im bặt cùng với âm thanh xé gió vang lên.

Liễu Nhân Nhân ngẩng phắt đầu lên, nhìn thấy một thiếu niên áo trắng nhẹ nhàng nhảy xuống từ bức tường cao chót vót. Gió thổi tung bay bộ đồ tang màu trắng và dải lụa trắng trên mái tóc hắn, tựa như tiên nhân giáng thế, vững vàng đáp xuống mặt đất.

"Biểu ca..." Nhận ra người tới, Liễu Nhân Nhân thều thào, hơi thở yếu ớt, nước mắt lưng tròng tuôn rơi như suối.

Trì Viễn nhướng mày, ánh mắt lướt qua tay áo dính máu của nàng, nỗi đau buồn đè nén trong đáy mắt hắn phút chốc biến thành cuồng nộ.

Hắn khẽ nhấc cánh tay, từng mũi tên đỏ như lửa từ trong tay áo bay vụt ra, cùng lúc bước chân hắn lao về phía sau Liễu Nhân Nhân.

Chưa kịp để Nhân Nhân hoàn hồn, một tiếng xương gãy giòn tan vang lên bên tai, nàng đã được Trì Viễn bế bổng lên, ôm chặt trong lòng.

Nàng theo bản tính muốn quay đầu lại xem chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng Trì Viễn lại đưa tay ấn nhẹ, ép khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt của nàng vào l*иg ngực mình.

"Đừng nhìn." Giọng nói trầm thấp mang theo phẫn nộ vang lên từ l*иg ngực hắn. Liễu Nhân Nhân ngẩn người, ngoan ngoãn vòng tay ôm chặt eo Trì Viễn, vùi mặt vào vạt áo hắn, để mặc hắn dẫn mình rời đi.

Một lúc lâu sau, tiếng đao kiếm va chạm bên tai mới hoàn toàn biến mất, thay vào đó là tiếng rêи ɾỉ phẫn uất cuối cùng.

Liễu Nhân Nhân cảm giác Trì Viễn xoay người nàng lại, bàn tay ấm áp đặt lên vai, cố gắng xoa dịu cơn run rẩy của nàng, khẽ nói: "Được rồi, Nhân Nhân."

Nghe thấy giọng nói trầm ấm quen thuộc, nàng như được trở về từ cõi chết, hòn đá nặng trĩu trong lòng cũng được buông xuống, nàng rụt rè ngẩng đầu lên.

Nàng nhìn thấy gương mặt tuấn tú quen thuộc, mang theo nét nho nhã ôn hòa. Dưới đôi mắt phượng hẹp dài vẫn còn đọng lại nỗi u sầu, nhưng hắn cố tình nhướng mày, khóe môi khẽ nhếch lên nụ cười ấm áp, dịu dàng an ủi:

"Đừng sợ, không sao rồi."

Liễu Nhân Nhân không kìm được nữa, mũi nàng cay xè, nhào vào lòng Trì Viễn, òa khóc nức nở.

Ánh mắt Trì Viễn tối sầm lại, phải rất lâu sau hắn mới nghe rõ những lời nói đứt quãng trong tiếng khóc của nàng: "Biểu ca, muội đánh rơi bánh tuyết tùng rồi..."

"Tiểu thư, tiểu thư, tiểu thư..." Liễu Nhân Nhân không biết mình đã khóc bao lâu, cho đến khi nghe thấy một giọng nói lo lắng vang lên bên tai.

Nàng mơ màng mở mắt, đôi mắt long lanh nước, trong lòng vẫn còn cảm giác ngột ngạt khó thở vì sợ hãi, nhưng con hẻm chật hẹp đáng sợ trong mơ đã biến thành khuê phòng xinh đẹp, ấm cúng.

Là mơ sao?

Dạo này nàng thường xuyên mơ thấy những chuyện cũ, vui có, buồn có, đều là những ký ức đau lòng khó quên.

Vất vả lắm mới thoát khỏi dòng hồi ức đáng sợ, Liễu Nhân Nhân chớp chớp đôi mắt long lanh, nghiêng đầu nhìn tiểu nha hoàn Tiểu Minh đang cau mày, cố gắng nở nụ cười gượng gạo.

Có lẽ nàng không biết nụ cười này trông giả tạo biết bao, chẳng thể khiến Tiểu Minh an tâm chút nào.

"Tiểu thư lại mơ thấy biểu thiếu gia sao?" Hốc mắt Tiểu Minh cũng đỏ hoe vì xúc động, giọng nói có chút bất mãn: "Người ta nói ngày nghĩ sao đêm mơ vậy, sao tiểu thư lại nhớ đến biểu thiếu gia nhiều như vậy chứ?"

Chắc đây là lần thứ mười trong vòng một tháng trở lại đây, nàng chứng kiến chủ tử của mình gặp ác mộng.

Liễu Nhân Nhân biết Tiểu Minh lo lắng cho mình nên mới ăn nói lỗ mãng như vậy, nhưng lại sợ nàng ấy thật sự hiểu lầm điều gì về biểu ca, bèn vội vàng chống tay ngồi dậy, gấp gáp nói: "Em không hiểu đâu."

Vẻ mệt mỏi trên mặt nàng đã biến mất, đuôi mắt còn vương nước mắt lại càng thêm đỏ ửng, nàng nghiêm túc giải thích: "Biểu ca hắn là..."

"Dạ dạ dạ, biểu thiếu gia là người tốt nhất trên đời, là người thân thiết nhất với tiểu thư sau lão gia, phu nhân, lão phu nhân và Trì phu nhân."
« Chương TrướcChương Tiếp »