Chương 19: Biểu Tiểu Thư Muốn Xuất Gia.

Thôi Mộ Lễ đầy người mùi rượu trở lại Thôi phủ, vẫn chưa trực tiếp trở về Minh Lam Uyển, mà là đi đến trong đình giữa hồ thượng thanh để đón gió tỉnh rượu, và dừng nghỉ một lát.

Việc này rất nhanh liền rơi vào trong mắt người có tâm tư.

Cùng lúc đó, Tạ Miểu vẫn đang ở trong phòng của tạ thị, để năn nỉ nàng cô cho mình mượn bạc.

Nàng giúp tạ thị bóp vai, giọng nói lấy lòng, hướng dẫn từng bước nói: "Cô, người đừng xem thường là thư hương làm giấy phường vô danh, nó ngày sau chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, nhất tiếng kinh người, trở thành tồn đại mà ở toàn bộ đại tề không người không biết, không người không hiểu."

Tạ thị thoải mái mà khép hờ mắt, không mấy để ý, "A? Phải không?"

"Đương nhiên." Tạ Miểu Nói: "Phương chi như rất lợi hại, nhất định có thể đem thư hương làm giấy phường phát dương quang đại. Chúng ta chỉ cần đầu nhập một chút tiền, sau này liền có thể đợi bạc trên trời rơi xuống, có phải hay không việc mua bán này rất là có lời?"

Tạ thị quay đầu, liếc nàng một chút, "Nghe ý tứ của con thì đều đã cùng nàng kia bàn bạc xong xuôi??"

Nào có chuyện này, nàng đến người đều chưa thấy qua đâu.

Tạ Miểu đương nhiên sẽ không thừa nhận, như thật mà gật đầu, "Cũng thỏa thuận được gần xong xuôi. "

Tạ thị hỏi: "Con cùng nàng kia làm sao quen biết nhau?"

Tạ Miểu thật nhanh nói dối: "Ở thanh tâm am thì từng tiếp xúc qua, con cùng với nàng là vừa gặp như đã quen."

Tạ thị không có hoài nghi, hơi ngáp một cái.

Tạ Miểu thấy sắc trời đã tối bèn nói: "Cô, khuya lắm rồi, người cùng đệ đệ sớm chút nghỉ ngơi, ngày mai con lại đến thăm cô."

Ngày mai?

Tạ thị quét mắt trước cửa không có ai, vịn cổ tay nàng đứng dậy, lười biếng nói: "Còn sớm, theo giúp ta đánh ván cờ."

Yên Tử mang lên bàn cờ, hai người đang chơi cờ thì một nha hoàn khác của tạ thị là Thụy Châu tiến vào, bám vào bên tai nàng nhỏ giọng nói vài câu.

Tạ thị dựa vào phía sau, đột nhiên hỏi: "A Miểu, con là quyết tâm phải làm kinh thương?"

Tạ Miểu đặt xuống tiếp theo nước cờ rồi nghiêm túc ngước mắt, "vâng."

"Vậy được, ta có thể cho con mượn bạc." Cho nàng ngóng trông mấy ngày, Tạ thị rốt cuộc nhả ra, "Nhưng là ta có ba điều kiện."

Tạ Miểu ngồi đoan chính, mỉm cười nói: "Cô mời nói."

Tạ thị dựa vào đệm mềm, một tay tự nhiên khoát lên trên bụng, "Thứ nhất, con có thể kinh thương, nhưng chỉ giới hạn trong hùn tiền nhập cổ, mà không phải giống như đám tiểu nhị, mỗi ngày ở giấy phường làm việc vặt vãnh, chạy trước chạy sau. con dù sao cũng là Thôi gia biểu tiểu thư, phải chú ý thân phận, con cho rằng đâu?"

Yêu cầu không quá phận, Tạ Miểu đồng ý.

Tạ thị lại nói: "Thứ hai, ngày sau chớ nói nhảm cái gì mà không gả cho thôi mộ lễ, ta tìm người tính qua, hai người các con bát tự rất hợp, là trời đất tạo nên một đôi."

Tạ Miểu không nín được muốn hỏi, cô ngài là ở nơi nào tìm tên lừa đảo, lại tính được sai be bét như vậy.

Nàng giật giật môi, cuối cùng cũng nhịn được không đem những lời trong lòng nói ra, chỉ trả lời: "Dạ được." Lại bổ sung một câu, "Nhưng người cũng không thể bức biểu ca cưới con, cô, huynh ấy không phải là con ruột của người, cô không nên vì con mà khiến huynh ấy sinh ra khúc mắc với mình."

Tạ thị không khỏi thở dài thở ngắn: Nàng như thế nào có thể ép buộc được Thôi Mộ Lễ? Nếu là có thể, Thôi Mộ Lễ đã sớm cùng Tạ Miểu định ra hôn ước, làm sao khổ nàng giờ phải nóng vội xoay quanh, tìm đủ mọi cách cho hai người này sáng tạo cơ hội.

"Ta tự có chừng mực." Tạ thị nói: "Thứ ba, Mộ Lễ đang ở thượng thanh đình, con đi mang cho nó một bát canh giải rượu."

Liền nói đi, cô hôm nay giữ nàng lại trễ như vậy, hóa ra là ở chỗ này chờ nàng đâu.

Tạ Miểu muốn cự tuyệt, Tạ thị lại lành lạnh quét nàng, "Một chuyện nhỏ đều sai sử không được, còn muốn từ ta chỗ này mượn bạc?"

Tạ Miểu phiền muộn đến muốn nắm tóc, đây là vấn đề sai sử không sai sử được hay sao? Đây rõ ràng chứng minh cô tà tâm không chết, còn muốn ghép cặp cho nàng với thôi mộ lễ. Nhưng lại nghĩ lại, cô dù muốn có thể làm sao đâu? Nàng không muốn, Thôi Mộ Lễ lại càng không chịu, tâm tư của cô cuối cùng cũng chỉ uổng phí.

Nghĩ Như vậy, Tạ Miểu dứt khoát đồng ý, "Được, đưa liền đưa."

Tạ thị giơ tay, đuổi chó con giống như ra bên ngoài đẩy vài cái, "Nhanh đi nhanh đi."

Tạ Miểu nhận mệnh đứng dậy, đi chưa được mấy bước, lại nghe phía sau Tạ thị nói: "A Miểu, con có thể có lý tưởng của chính mình, cô cảm thấy rất vui mừng."

Tạ Miểu lập tức u buồn mặt.

Nếu Như để cô biết được nàng kinh thương là vì làm một ni cô giàu có, không biết cô có thể hay không ngay tại đất bằng đào hố, ngay tại chỗ chôn nàng?

Mây che trăng mờ, ánh trăng ẩn hiện.

Tất cả các thanh âm dần dần tĩnh lại, chỉ chừa chỗ cho đêm yên lặng, cho gió càng lạnh thêm.

Trong thượng thanh đình, Thôi Mộ Lễ mặt hướng hồ nước, khoanh tay mà đứng, cả người hắn ẩn trong bóng đêm, tay áo theo gió phần phật, trên khuôn mặt đều là lạnh lùng, cơ hồ cùng bóng đêm hòa làm một thể.



Xa xa truyền đến không lớn không nhỏ tiếng nói chuyện.

"Biểu tiểu thư, Nhị công tử liền ở trong đình, ngài chậm một chút đi, cẩn thận canh vẩy."

" n... Ngươi đưa đến nơi này là được, trở về đi."

"Nhị phu nhân dặn dò, làm nô tỳ nhất định phải đưa ngài trở về."

"Ta này có lẽ muốn chờ một lát..."

"Nô tỳ đợi ngài."

Tạ Miểu.

Sột soạt tiếng bước chân đến gần, Thôi Mộ Lễ nhẹ nhàng nhíu mày, nhìn về phía người đang đến.

Một vòng ánh đèn dịu dàng hiển lộ, xé ra bóng đêm, và xóa tan đi phần nào sự cô tịch của đêm sâu.

Tạ Miểu một tay cầm đèn, một tay mang theo hộp đồ ăn, từng bước nhỏ đi về phía trước, những hạt trân châu trên cây trâm của nàng lay động theo từng bước chân, hiện ra chút sáng lấp lánh. Nàng đạp lên đá cuội, đôi mắt trong suốt, tâm không tạp niệm mà đến gần thôi mộ lễ.

"Thôi biểu ca." Nàng gọi, trong đêm khuya gió lạnh, âm thanh ngày xưa thường ra vẻ mềm mại, yểu điệu, nay biến thành tương phản tiếng du dương.

Thôi Mộ Lễ nghiêng sang một bên thì cảm thấy một luồng ấm áp đến gần, dần dần như bao quanh lấy hắn. Che chở hắn.

"Thôi biểu ca." Nàng lại gọi.

Thôi Mộ Lễ cuối cùng có phản ứng, " n?"

Tạ Miểu xa xa liền có thể ngửi thấy trên người hắn mùi rượu, vốn nên làm người ta khó chịu, nhưng mùi rượu này lại pha tạp một loại quen thuộc lành lạnh tùng hương, trở thành một loại độc đáo khí tức.

Nàng đi vào đình, đem hộp đồ ăn đặt lên trên bàn đá, sau đó mở nắp để lộ ra một chén vẫn còn đang bốc hơi nóng canh giải rượu.

"Cô kêu ta tới cho huynh đưa canh giải rượu." Nàng lui về phía sau hai bước, có nề nếp hỏi: "Uống sao?"

Canh giải rượu đặt ở trên bàn, giữa hai người bọn họ cách xa sáu bảy bước, nhưng không người có ý đồ kéo gần khoảng cách lại.

Thôi mộ lễ dùng một đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn tạ miểu, sau một lúc lâu, Thôi Mộ Lễ gọi: "Tạ Miểu."

Không còn là ra vẻ khách sáo "Tạ biểu muội", mà là bộc lộ bản tính, cao ngạo kêu một tiếng "Tạ Miểu" .

À ha, uống rượu xong liền lộ ra nguyên hình nhỉ.

Tạ Miểu dưới đáy lòng trợn trắng mắt, thật là làm khó vị đại gia này, rõ ràng là không để nàng vào mắt, lại vẫn phải ở trước mặt người khác duy trì nho nhã lễ độ tư thế, bất kể lại cảm thấy như thế nào không kiên nhẫn, vẫn nhịn mà xưng hô một tiếng biểu muội.

Biểu ca biểu muội cái gì , thật là không thú vị !

Tâm tư của nàng hiển ở trên mặt, đều rơi vào trong mắt Thôi Mộ Lễ, có lẽ là uống chút rượu, hắn không cảm thấy không vui, ngược lại có chút hứng thú.

Hắn thấp giọng nói ba chữ, Tạ Miểu cố gắng phân biệt, không nghe rõ.

"huynh nói cái gì?" Nàng cau mày, học cách xưng hô của hắn, nói: "Thôi Mộ Lễ, lớn tiếng chút, ta không nghe rõ."

"Bánh quả hồng."

Hử

"Ta bánh quả hồng đâu?"

Tạ miểu.

"Người khác đều có, vì sao một mình ta không có?"

Tạ Miểu rất không biết nói gì, Tạ Miểu không muốn nói chuyện.

Nhưng mà đối phương rất cố chấp, bám riết không tha hỏi: "bánh quả hồng của ta đâu?"

"Ách..." Tạ Miểu đang cố gắng tìm cái cớ, giây lát sau lại phản ứng kịp, không có là không có chứ, còn vì sao với vì chăng cái gì.

Chậm chạp không chiếm được đáp lại người nào đó có vẻ không kiên nhẫn, bước về phía trước hai bước: "Bánh hồng của ta đâu?"

"Muốn bánh quả hồng trước hết cần đi hái quả hồng." Tạ Miểu bận bịu không ngừng lui ra phía sau hai bước, không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói: "Vườn trái cây phúc tường ngoài đông giao trồng rất nhiều cây ăn quả, thu vừa đến cây trái trĩu cành, huynh kéo cái xe đi vào tùy tiện hái, muốn hái bao nhiêu hái bấy nhiêu..."

Di, câu này giống như là ở nơi nào nghe qua rồi nhỉ.

Lại chờ trong chốc lát nữa, canh giải rượu sẽ nguội hẳn. Tạ Miểu trong lòng biết hắn không muốn uống, dứt khoát bưng lên bát đi đến bên hồ. Cánh tay duỗi ra bên ngoài, nghiêng tay, màu nâu nước thuốc liền đổ ào ào xuống hồ nước, lúc này nàng cố ý nói to.



"Thôi biểu ca, huynh uống chậm chút, cẩn thận sặc. Canh giải rượu khó uống, ta có mang theo mứt hoa quả, huynh ăn một viên cho đỡ ngán. "

Bát đã trống không, lời cũng nói xong, tạ miểu lắc cho rơi sạch chút nước còn sót lại, rồi đem bát đặt lại vào trong hộp đồ ăn. Sau lưng có người lặng yên không một tiếng động lại gần, nàng có điều phát giác, xoay người muốn nhìn xem, không ngờ đâm vào một bộ ngực rộng lớn vững chãi.

Hơi thở duy thuộc về hắn từ bốn phương tám hướng đánh tới.

Tạ Miểu hô hấp gấp hơn, kích động dùng tay đẩy hắn ra, cánh tay mảnh khảnh vậy mà bộc phát ra lực lại khá lớn, đẩy cho hắn lảo đảo lui về sau.

Có lẽ là xuất phát từ bản năng? Lại có lẽ là có ý nghĩ xấu, khi hắn té ngửa về sau thì chuẩn xác bắt lấy cổ tay nàng, tạ miểu dùng sức lấy tay ra, hắn lại dễ như trở bàn tay giữ lại, kết quả của lôi lôi kéo kéo là hai người cùng nhau té ngã.

"Ầm" sau một tiếng trầm vang, thôi mộ lễ ngã xuống, phía sau chạm đất, trước ngực nằm một thân thể mềm mại, nhỏ xinh, mà hắn thon dài tay trái, thì đang ôm chặt đối phương eo nhỏ.

"Thôi Mộ Lễ, huynh say." Thanh âm Cắn răng nghiến lợi vang lên, Tạ Miểu che trán ngẩng đầu, giãy mấy lần đều không thể nhúc nhích, nàng quát, "Mau buông tay!"

Rõ ràng là tư thế chật vật như vậy nhưng hắn lại thản nhiên, thành thạo. Đôi mắt phượng mảnh dài híp lại, đáy mắt thâm thúy như uyên quanh quẩn có chút ý say, "Ta không có say."

Tửu quỷ mới có thể nói mình không có say!

Tạ Miểu hận không thể cho hắn hai cái tát cho hả giận, nhưng chỉ là dám nghĩ một chút. Địa vị của hai người cách xa, đối phương lại là cái mặt thì hiền mà tâm thì ác, nàng nếu dám tát, phỏng chừng lại không gặp được mặt trời sớm mai.

Nàng dùng sức gỡ ra bàn tay bên hông, "Buông tay, ta nhanh bị siết chết , mau buông tay."

Thấy nàng thật giống hô hấp không thoải mái, Thôi Mộ Lễ lòng từ bi buông lỏng tay. Tạ Miểu lăn lông lốc đứng lên, xoay lưng qua sửa sang lại quần áo, lại nhịn không được quay đầu trừng hắn vài lần.

"Uống rượu liền nổi điên, huynh quả nhiên là, quả nhiên là trẻ con không thể giáo!"

Thôi Mộ Lễ bỗng nhiên dâng lên một cổ vớ vẩn cảm giác.

Nàng đang căm giận oán giận, nhưng trong lời nói lại nhiều hơn là giận này không tranh, mang khó diễn tả bằng lời quen thuộc thân mật, cực kỳ giống như thê tử đang cáu kỉnh với trượng phu, nói năng chua ngoa tâm đậu hủ mà giáo huấn phu quân lại say rượu.

Nháy mắt sau đó, hắn lại thu hồi loại này vớ vẩn cảm giác.

Tạ Miểu không nhìn hắn say rượu té ngã sau khó có thể đứng dậy thảm trạng, dọn dẹp xong đồ vật, cũng không quay đầu lại rời đi, đi được vài bước thì quay lại, nhấc chân hướng cẳng chân hắn hung hăng đạp một cái.

Đạp xong căn bản không nhìn sắc mặt hắn, bỏ chạy thục mạng nhanh như một con thỏ, tốc độ chạy nhanh đến suýt nữa mang lên một trận gió.

Thôi Mộ Lễ…

Cảm giác đau đớn từ cẳng chân truyền đến, thôi mộ lễ lấy tay vuốt mặt, cũng không đứng dậy mà nằm trên nền gạch lạnh lẽo, một lúc lâu sau mới mở mắt, nhìn chăm chú vào cái tay vừa mới ôm người nào đó.

Trong lòng bàn tay còn lưu lại cảm xúc tinh tế, tỉ mỉ của gấm vóc tơ lụa.

Một lát sau, Thôi Mộ Lễ chậm rãi đứng dậy, sửa sang xong quần áo, đáy mắt khôi phục thanh minh.

"Trầm Dương."

Một vòng thân ảnh thoáng hiện ra từ chỗ tối, cung kính đáp: "Công tử."

Thôi Mộ Lễ búi tóc có chút nới lỏng, mấy sợi tóc rơi xuống bên má, lại lộ ra một cổ không thèm để ý, "Ngươi nói, vì sao một người tính tình sẽ đột nhiên thay đổi lớn?"

Trầm Dương cúi đầu suy tư, nghiêm túc đáp: "Có thể là gặp phải đã kích gì rất lớn, nên tính tình mới có thể thay đổi như vậy."

Phải không?

Thôi Mộ Lễ từ chối cho ý kiến bật cười, lẩm bẩm: "Giả vờ rất nhiều năm, vì sao lại không tiếp tục nữa?"

Trầm Dương từ nhỏ tập võ, tai mắt so người bình thường linh mẫn rất nhiều, sự tình phát sinh trong đình chỉ giấu được nha hoàn đang đứng canh chừng bên ngoài, lại không tránh được mắt của hắn. Hắn đối biểu tiểu thư chuyển biến cũng không cảm thấy hứng thú, ngược lại đối nhà mình công tử thái độ cảm thấy kinh ngạc.

Công tử luôn luôn tính tình đạm nhạt, nhất là trong chuyện nam nữ lại phân rất rõ. Trừ bỏ ba năm trước đây có chút đối xử đặc thù với tô tiểu thư, thì chỉ có đêm nay là ngoại lệ, công tử lại để cho biểu tiểu thư dễ dàng gần thân…

Trầm Dương rủ xuống mắt, không hề lại nghĩ sâu hơn: Bất kể như thế nào, đây đều là chuyện của chủ tử, hắn không được nhiều lời.

Thôi Mộ Lễ nâng tay, nhẹ phủi bụi đất còn dính trên cổ tay áo, ngược lại lại suy tư một chuyện khác.

Quách Dương mưu hại vô tội thiếu nữ Lam Kỳ Nhi, thủ đoạn tàn nhẫn, chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, lại vẫn bình yên vô sự, đơn giản là phía sau có Tứ hoàng tử Lý Hoằng Nghiệp kiệt lực bao che ...

Hắn khẽ cười một tiếng, che được sao?

Thôi Mộ Lễ nhẹ khép đôi mắt dài, vẻ mặt đạm nhạt, "Đi cho trường phong tiêu cục Phiền Nhạc Khang mang một câu."

"Công tử mời nói."

"Liền hỏi hắn... Gϊếŧ vợ mối thù, lấy gì thường đây."

Hết chương 19: .