Chương 4: Mỹ nhân ốm yếu

Yến Toàn sửa sang xong, định đến viện của dì thỉnh an trước, ai ngờ mới vừa mở cửa, liền thấy quỷ hồn của Lộ Nhi, xem ra nàng ta thật sự tuân thủ hứa hẹn, vẫn luôn đi theo bảo vệ nàng.

Yến Toàn nghĩ ngợi một hồi, làm như vô tình đi tới dưới ánh mặt trời, không phải người ta hay nói quỷ sợ ánh mặt trời sao, xem Lộ Nhi kia còn dám đi theo không.

Quả nhiên, Lộ Nhi chỉ dám đi trên hành lang râm mát xa xa, chứ không dám tiến vào nơi có ánh mặt trời, Yến Toàn vui vẻ, xem ra so với đám bùa chú được thồi phồng lên như tiên đan, vẫn là mặt trời dùng được, chỉ tiếc trăng có âm tình tròn khuyết, mặt trời cũng không thể ngày nào cũng có, muốn mạng sống, nàng vẫn nên hợp tác với Lộ Nhi thôi.

Hôm nay dì cực kỳ cao hứng, hiện đang cùng nhị biểu tẩu xác định tiệc đón gió tẩy trần giữa trưa, khóe miệng chưa từng hạ xuống, Yến Toàn cắm môi, yên lặng ngồi bên uống trà, nghe bọn họ ríu rít nói chuyện.

Vịt bát bảo, ngỗng kho, bánh phù dung…… Nghe thôi đã thèm nhỏ dãi, ngoài cửa có nhóc con đang cố gắng bước chân ngắn bò qua ngạch cửa, tiến vào.

Là con gái của nhị biểu tẩu, tiểu nha đầu chưa đến ba tuổi, đương tuổi dính mẫu thân, trong chốc lát không thấy mẫu thân đâu liền chạy loăng quăng đi tìm.

“Xem cây kẹo mạch nha này đi, quay đi quay lại không thấy liền tìm tới cửa rồi.” Trịnh thị kéo con gái đến, “Tới đây, thỉnh an tổ mẫu đi con.”

“Tổ mẫu…… an……” Tiểu cô nương nói chuyện bập bẹ, phối với thân mình núng nính thịt, trông thế nào cũng rất đáng yêu, khiến Thái phu nhân càng thêm cười đến thấy răng không thấy mắt.

“Chờ Thanh Dương trở về, cưới vợ sinh con, nhà ta sẽ càng náo nhiệt.”

Trịnh thị gật đầu đáp phải, hỏi: “Nương đã nhìn trúng cô nương nào thích hợp cho đại ca chưa?”

“Có mấy người không tệ lắm, phải xem nó vừa ý ai, tóm lại tương lai sau này là chúng nó sống với nhau, ta nói không được tính.”

Mẹ chồng nàng dâu hai người vừa nói chuyện vừa đùa nghịch với đứa bé, Yến Toàn ngồi bên im lặng rũ mắt, thở dài trong lòng, đời này nàng chắc không có khả năng thành hôn sinh con rồi.

Yến Toàn đã mười tám, tuy trời ban cho vẻ đẹp bế nguyệt tu hoa, chim sa cá lặn, cũng được xem là mỹ nhân có tiếng trong kinh, nhưng cập kê đã nhiều năm vẫn không có ai tới đạp cửa cầu hôn, mọi người chê nàng sức khỏe ốm yếu, thân phận khó nói, cộng thêm đại phu cũng phán thân thể nàng không dễ thụ thai, dì càng khó tìm gia đình thích hợp cho nàng, cứ kéo dài như vậy cho đến hiện giờ.

Yến Toàn không biết mình còn có thể ở lại Tống gia bao lâu, ngày sau chờ dì quy tiên rồi, nơi này chắc cũng không chứa nổi nàng, vả lại với tình hình sức khỏe của nàng, chưa chắc đã đi sau dì.

Nghĩ tới những lời hôm qua Lộ Nhi nói, Yến Toàn than ngắn thở dài, nhìn chân mình, rất bằng phẳng, không còn vô thức kiễng lên như bình thường, xem ra Lộ Nhi cũng không lừa nàng.

Yến Toàn đang nghĩ ngợi thì có gã sai vặt tiến vào bẩm báo: “Thái phu nhân, Quốc công gia đã ra đến cửa cung, lập tức về nhà.”

Bất chấp cháu gái còn ở đây, thái phu nhân vội vàng sai khiến mọi người đến cổng lớn nghênh đón.

Chờ Yến Toàn theo dì tới cửa, tam biểu tẩu cũng nắm tay con gái đi theo, bé con nay đã bốn tuổi, một đôi mắt tròn vo, rất giống tam biểu tẩu, cực kỳ thích cười.

……..