Chương 23: CHƯƠNG 23

Sân trước nhà chính, cây mai vàng vừa rơi xuống mấy cánh hoa, hoa đào dần dần nở ra những nụ búp. Bây giờ là đầu xuân.

Hoàng đế Bắc Thanh bị bệnh nguy kịch, ngũ hoàng tử Vệ vương quản lý triều đình, Thất hoàng tử Thụy Vương nắm chắc binh quyền, cắt cứ một phương. Đây là việc người thiên hạ đều biết.

Người thiên hạ không nhìn thấy, từ khi Thần Dục ở thành Nguyên Dương bị bại lộ hành tung đến kinh đô, chuyện ám sát kéo đến lục tục không ngừng, ba ngày một đợt nhỏ, năm ngày một đợt to. Hơn một tháng qua, nơi được trấn giữ thoả đáng lại là địa bàn của diễm hoàng quân trấn giữ, không hề xảy ra trận loạn nào.

Nhưng mà, gần đây, trên giang hồ Bắc Thanh có một lời đồn, khiến người ta nghe xong vừa cảm thấy mới mẻ vừa cảm thấy buồn bực. Nghe đồn thường có kiếm khách đệ nhất thiên hạ gọi là Lục Thu Hồng vào dưới trướng Thụy Vương, trở thành cận vệ của ngài, lại có người nói thấy tận mắt. Có một buổi chiều ở núi Ngư Phong, Lục Thu Hồng nắm kiếm Cửu Sương bảo vệ Thụy Vương, còn cùng nhảy xuống vực, có thể thấy được lòng trung thành của hắn.

Từ xưa, người giang hồ vẫn giữ thái độ không xen vào chuyện phân tranh của triều chính, còn thêm cả một ít xem thường. Mà Lục Thu Hồng này trước giờ làm việc luôn phong lưu rõ ràng, vì võ công siêu tuyệt khó có địch thủ, danh tiếng trên giang hồ vang xa. Mấy năm gần đây, kiếm pháp hắn càng tinh tiến hơn, lại vì con người hắn quá quái gở, bị rất nhiều người bàn tán. Từ khi sư phụ hắn là Lục Nhất Phẩm bị hại chết, Lục Thu Hồng cũng ít lộ diện trong giang hồ. Mọi người không ai biết hành tung cụ thể của hắn.

Mà cách hắn xuất hiện trước mắt mọi người lần thứ hai lại là xen vào sự phân tranh của các đảng trong triều đình, hay là mấy năm nay tính tình hắn thay đổi thật rồi, không còn say mê tiêu dao thiên hạ nữa?

Thật sự là một chuyện không thể tưởng tượng nổi.

Có điều, nếu thật sự có chuyện Lục Thu Hồng bên cạnh Thụy Vương, thì muốn ám sát Thụy Vương quá khó khăn rồi đúng không.

Dù sao, đoạn thủy kiếm pháp tuyệt thế vô song và kiếm Cửu Sương danh chấn giang hồ kia cũng không phải nói chơi.

Tháng ba, hoa đào nở khắp thành Nguyên Dương.

Một tia nắng mặt trời xuyên qua cành cây ở sân trước nhà chính, mềm mại nấp vào trong nhà, xuyên qua màn bụi bé nhỏ chiếu xuống mạn giường, chiếu vào mấy bộ quần áo rải rác ngổn ngang.

Dưới màn giường buông xuống kia là tiếng thở dốc hơi rung nhẹ dồn dập, làm tăng thêm cảnh “xuân” cho cả căn phòng.

Trong màn giường truyền ra tiếng nói, là tiếng của Bình Cửu, như đang nói chuyện phiếm vậy.

“Thoải mái không?”

Một lát sau, truyền ra tiếng thở dốc khàn khàn nhẫn nại của Thần Dục, xen lẫn một chút bức bách.

“Ngươi làm càn… Còn không ngừng tay!… Ưm…”

Cái màn giường chuyển động nhẹ nhàng hai lần, sau đó là hơi thở không đều của Bình Cửu, lẩm bẩm một tiếng.

“Vương gia, ta muốn ngươi.”

Sau đó lại là tiếng nói trầm thấp hơn đầu độc: “Đừng nhịn nữa, ta muốn nghe âm thanh của ngươi.”

Một lát sau, hàm răng bị ngón tay trỏ cạy ra lại cắn vào, tiếng thở dốc trầm thấp bỗng rõ ràng, pha thêm vài tiếng hừ nhẹ giọng điệu khác nhau, cố nhịn rồi lại không nhịn được.

Chợt âm thanh kia im bặt đi, chờ qua vài giây, trong đình viện truyền đến tiếng bước chân có người đi, cửa phòng bị gõ vang nhẹ nhàng, sau đó người ngoài cửa nói: “Vương gia, lại có người từ kinh đô đến rồi, nói muốn nói chuyện với ngài.”

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh.

Người ngoài cửa đứng một hồi không nghe được câu trả lời chắc chắn, gãy gãy đầu, dường như không chắc có người bên trong không, hay có nghe mình nói không.

Bèn gõ cửa thăm dò, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Vương gia, có người…”

Nói mới được mấy chữ đầu đã bị cắt ngang.

“Cút!”

Tiếng nói đó không lớn, nhưng trong giọng nói xen lẫn sự tức giận, như đang cực thiếu kiên nhẫn. Khả năng nghe của người ngoài cửa cũng khá tốt, nghe rõ xong thì mặt bị doạ tái đi, vội vả đáp lời rồi chạy đi.

Một lát sau, nghe người kia đã đi xa, trong phòng lại truyền ra tiếng rêи ɾỉ.

Từ ngày biết rõ tình cảm của nhau, mấy tháng này, quan hệ của Bình Cửu và Thần Dục quả thực tăng nhanh như gió.

Điều này không chỉ thể hiện ở sinh hoạt hàng ngày của cả hai, còn thể hiện ở một số tiếp xúc cơ thể.

Trong màn giường.

Ngực Bình Cửu dán chặt lấy sau lưng Thần Dục, cả người cả hai đổ không ít mồ hôi. Hắn cúi đầu, cắn nhẹ sau cổ ngài, rồi liếʍ từng chút ở sau tai, nhận ra được người trước ngực căn ra từng bắp thịt toàn thân rõ ràng, Bình Cửu an ủi mà hôn lỗ tai ngài, sau đó nhẹ nhàng từ từ cử động thân thể, thở nhẹ nói.

“Vương gia, ngươi cảm thấy thế nào?”

Lúc này, Thần Dục có phần chật vật.

Một tay của ngài bị trói chặt cổ tay lên thành giường, đôi mắt bị vải che khuất, bắp thịt cả người căng thẳng mà run run, nhưng ngay cả hai tay đều không giãy dụa được. Ngài không thấy được bất cứ thứ gì, chỉ cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ khiến người ta phát điên, từng chứt rồi từng chút nghiền ép cảm quan của ngài.

Ngoại trừ thở dốc dồn dập giữ lại chút lý trí cuối cùng, bây giờ ngài không thể làm gì khác, thậm chí ngay cả phản bác cũng không làm được.

Đúng dịp người phía sau dường như không định buông tha ngài dễ dàng.

Hai tay Bình Cửu như có ma lực, chỉ sờ sờ làn da cũng làm nổ ra một mảnh lửa nóng tê dại, tư thái vẫn luôn có sự hòa hợp giữa dịu dàng và cứng rắn. Giọng nói bình thường luôn đều đều khó nhận ra tâm tình, một khi bắt đầu thở dốc, có phần thay đổi, còn tốt hơn cả thượng đẳng nhất. Trong đời Thụy Vương điện hạ lần đầu cảm thấy, ý thức của ngài khi tỉnh táo có phần không cách nào khống chế chính mình.

Một lát sau, nhận ra được sắp đến cực hạn, Bình Cửu để hai người cùng giải phóng.

Thật ra, nhớ lại, hai người Bình Cửu lúc mới lên giường không thuận lợi như bây giờ.

Bởi vì, Thụy Vương nhất quyết không chịu ở dưới.

Đương nhiên, Bình Cửu sẽ không dùng sức mạnh, tiếc là Thần Dục dùng vũ lực ép lại không chống lại Bình Cửu.

Thủ đoạn lại kém xa “Kinh nghiệm phong phú” của Bình Cửu.

Thường xuyên qua lại, không biết một lần nào đó đã bị Bình Cửu dụ thử.

Rồi sau đó, con đường “Không lối về” này càng đi càng xa.

Bây giờ nhìn lại đã thấy thời gian trôi qua.

Bình Cửu cởi dây trói ở cổ tay và vải bịt mắt Thần Dục, thấy dấu vết rõ ràng ở cổ tay, nắm chặt lấy nó, hôn khẽ một cái: “Xin lỗi, làm đau ngươi sao?”

Thần Dục nằm trên giường, một tay bị Bình Cửu nắm, một tay khác che mặt, che đi vẻ mặt của ngài, đến khi thở dốc nhỏ bé dần dần bình phục, Thần Dục bỏ tay ra, vẻ mặt khôi phục bình tĩnh, nhưng khóe mắt còn ươn ướt dịu dàng.

Ngài liếc Bình Cửu một cái, không nói lời nào nghiêng người dậy, nét mặt bị vải màng che kín khiến nó tối đi, vai rộng, eo căng mịn vừa phải, sống lưng thẳng là những vết đỏ duyên dáng phân tán khiến người ta mê hoặc.

Bình Cửu sờ mũi, cứ cảm thấy vẻ mặt người kia không vui lắm.

Thế là Bình Cửu lại tới gần, bàn tay ấm áp vịn lấy eo Thần Dục, xoa bóp nhè nhẹ: “Ngươi giận ta hả?”

Thần Dục cũng không đẩy tay Bình Cửu ra, giọng nói xen lẫn khàn khàn sau cuộc yêu, khiến người ta nghe không rõ: “…”

Bình Cửu nghe không rõ lắm: “Cái gì?”

Thần Dục nắm chặt mu bàn tay Bình Cửu, nghiêng nửa gò má, giọng nói mất tiếng: “Càng ngày ngươi càng làm càn.”

Bình Cửu mỉm cười, nghiêng người hôn lên khóe môi Thần Dục, sau đó ôm ngài nhẹ nhàng từ phía sau: “Trước kia ta không ngờ có thể làm được như vậy, nhưng ngươi dùng vẻ mặt đó nhìn ta, ta có phần nhịn không được.”

Sức mạnh nắm trên mu bàn tay bỗng tăng thêm, sau đó thì buông ra, giọng nói Thần Dục như thấp hơn: “Phạm thượng, không giữ mồm giữ miệng.”

Dường như nhiệt độ người trong lòng tăng thêm, Bình Cửu thuận miệng hỏi nhỏ: “Vương gia, trước đây người có từng làm với nam nhân chưa?”

Cơ thể Thần Dục cứng lại, bỗng quay mặt qua, sắc mặt khó coi, nhìn chằm chằm Bình Cửu: “Ngươi nói cái gì?”

“Cứ như vậy…” Bình Cửu vừa nói vừa ngẩng đầu, thấy Thần Dục xoay người, vẻ mặt rất khó coi, nên dời đề tài: “Khụ…ừm… Không có gì, một hồi ngươi có muốn ăn gì không? Ta đi làm mấy món cho ngươi.”

Nhưng sự chú ý của Thần Dục không bị dời đi mảy may, vẻ mặt từ từ thay đổi, âm trầm trào phúng, nắm lấy cổ tay định dời đi của Bình Cửu: “Ngươi vẫn không nhớ ra.”

Bình Cửu bây giờ mới thấy mình nói lỡ lời, vì ánh mắt Thần Dục đã muốn gϊếŧ người.

“Dưới trời xanh này, chỉ có một người từng có lá gan lớn như vậy.” Trong mắt Thần Dục nổi lên sự phẫn nộ khó tin, cuối cùng cười gằn không rõ ý.

“Bản vương từng thề phải chém hắn thành ngàn mảnh, nhưng hắn không hề nhớ gì về ta.”

Lần này, Thụy Vương giận dữ không phải chuyện nhỏ, ngay cả người bình thường luôn được vương gia tín nhiệm nhất là Bình đại nhân cũng bị phạt đi làm đầu bếp. Người trên kẻ dưới trong phủ đều cảm thấy bất an, sợ mình bị liên lụy.

Mà cũng không thể không nói, vị Bình đại nhân này làm đầu bếp còn rất có thiên phú…

Trong nhà bếp, ngày nào cũng tỏa ra mùi thơm ngây ngất, khiến những người đi ngang thèm chảy nước miếng liên tục. Có điều, thức ăn do Bình đại nhân tự tay làm thì sao người bình thường có thể chạm vào được, đây tỏ rõ chỉ dành cho một mình vương gia.

Nhưng luôn có một ít kẻ tò mò không muốn sống yên.

Y Nhĩ Viễn ôm cánh tay đứng cạnh Bình Cửu, tấm tắc lấy làm kỳ lạ: “Bình huynh đệ, kỹ thuật sử dụng dao của ngươi không tệ nha, không ngờ ngươi chơi kiếm hạng nhất, ngay cả dùng dao thái rau cũng tốt vậy.”

Bình Cửu ném củ cải lên trời, thế như chớp mà vung quét mấy nhát, từng miếng từng miếng có kích thước cân xứng óng ánh rơi xuống mâm, Bình Cửu đành thở dài một hơi: “Y tiên sinh, lẽ nào ngươi không có chuyện gì làm hả, cứ ra vào chỗ này, chắc không hợp với… thân phận của ngươi đúng không.”

Y Nhĩ Viễn như không nghe ra ý đuổi khách uyển chuyển trong lời nói chút nào, trái lại thong dong phất phất sợi tóc hơi xoăn của mình: “Ồ, ta rất rảnh đó. Trai gái lớn nhỏ ai chẳng thích ăn uống, đến xem thử tiến độ ba bữa cơm của mình, chẳng lẽ còn không xem là quan trọng à?”

Bình Cửu cho hắn một ánh mắt: “?”

Y Nhĩ Viễn không coi ai ra gì, xốc nắp một nồi đất lên xem xét: “Ơ, hôm nay còn có gà hầm à, gần đây xương cốt cả người ta đều yếu, đúng dịp bồi bổ cho ta.”

Bình Cửu không nhịn được mà lên tiếng: “Cơm thật ra…”

Y Nhĩ Viễn cắt ngang lời Bình Cửu: “Gần đây, thành Nguyên Dương có rất nhiều cao thủ Trung Nguyên xuất hiện, có lẽ có liên quan đến đại hội võ lâm, ngươi biết chuyện đó không?”

Bình Cửu ngẩn ra: “Đại hội võ lâm?”

“Đúng.” Y Nhĩ Viễn nở nụ cười hiền lành: “Món củ cải xào đó cũng không tệ, lát nữa cho ta thêm một phần.”

Bình Cửu: “…”