Chương 9-1: Lần đầu gặp thụ chính (1)

Cũng không biết là câu nói trước khi rời đi của Dụ Hoa Thanh nổi lên tác dụng, hay là bởi vì màn biểu hiện ở trên giường của Lâm Lâm khiến hắn thật sự nới lỏng giới hạn của mình, nhưng nói tóm lại cuối cùng Lâm Lâm vẫn thành công lấy được nhân vật "Dung Xu", tin tức này khiến cho rất nhiều người lấy làm kinh hãi, trong đó bao gồm Nguyễn Thừa Tuyên, anh không cho là Lâm Lâm thật sự có thể thành công bước vào đoàn phim.

"Tôi không biết là cậu đã làm thế nào để khiến cho Dụ Hoa Thanh đồng ý cho cậu bước vào đoàn phim, nhưng tôi có hai điều kiện, cậu nhất định phải tuân thủ." Trước khi cậu bước vào đoàn phim, Nguyễn Thừa Tuyên cố ý dặn dò.

"Điều kiện gì?" Lâm Lâm hỏi.

"Đầu tiên, đừng trêu chọc Tống Ôn Thư, cách xa em ấy một chút."

"À, được." Lâm Lâm gật đầu đồng ý không chút do dự, "Điều kiện thứ hai thì sao?"

"Thứ hai, lúc tôi đến đoàn phim thăm ban, cậu phải giả vờ như không quen biết tôi."

". . ." Lâm Lâm lặng lẽ khinh thường ở trong lòng, ừm, anh muốn đi thăm ban bạch nguyệt quang của anh chứ gì.

"Không thành vấn đề." Lâm Lâm tiếp tục gật đầu, "Nhưng tôi cũng có chuyện muốn nói với anh Nguyễn."

"Cậu nói đi."

"Sau khi tôi bước vào đoàn phim, tôi phải ở cùng với những người khác ở trong đoàn phim, cho nên. . ." Lúc Lâm Lâm nói ra những lời này, cậu khẽ ngẩng đầu, quan sát sắc mặt của Nguyễn Thừa Tuyên.

Đương nhiên Nguyễn Thừa Tuyên cũng biết ý của Lâm Lâm, một khi cậu bước vào đoàn phim, thì Nguyễn Thừa Tuyên sẽ không thể gặp mặt Lâm Lâm trong một khoảng thời gian, đương nhiên cậu cũng không thể giải quyết nhu cầu sinh lý của anh.

Nhưng Nguyễn Thừa Tuyên suy nghĩ một lát và nói: "Cậu có thể sống tại chỗ ở do đoàn phim cung cấp, nhưng nếu như tôi gọi cậu, thì cậu cũng phải đến."

". . . Được." Lâm Lâm miễn cưỡng nặn ra một nụ cười đồng ý, nhưng trong lòng lại bắt đầu mắng chửi Nguyễn Thừa Tuyên "cái tên cẩu đàn ông này".

Tóm lại, Lâm Lâm đã bước vào đoàn phim 《 Tiêu Dao 》.

Bởi vì cậu là nghệ sĩ tuyến mười tám, mà những người ửo trong đoàn phim này đều là minh tinh tuyến một tuyến hai, cho nên để thể hiện sự lễ phép của mình, Lâm Lâm đã vội vã chạy đến hiện trường quay phim của đoàn phim từ rất sớm.

Mà về phía công ty, bởi vì cho đến bây giờ Lâm Lâm vẫn chưa nói với bọn họ rằng cậu quyến rũ Nguyễn Thừa Tuyên, vì vậy người đại diện - anh Vương vẫn cho là Lâm Lâm thoát khỏi vận cứt chó gì đó cho nên cậu mới có thể bước vào đoàn phim của Dụ Hoa Thanh, do đó gã cũng chỉ tùy tiện gửi cho Lâm Lâm một người trợ lý, mà bản thân người trợ lý kia cũng chỉ là thực tập sinh, hơn nữa đây là lần đầu tiên hắn làm mọi việc, cũng là lần đầu tiên hai người đυ.ng mặt nhau, cho nên suýt nữa đã khiến cho tình cảnh trở nên gà bay chó chạy.

Tống Ôn Thư là nhân vật chính của bộ phim, cảnh quay đầu tiên vào buổi sáng là cảnh quay của hắn, nhưng hắn lại chậm chạp không đến, lúc có người đang nhỏ giọng nghị luận rằng liệu có phải là sau khi hắn thành danh đã sinh ra bệnh ngôi sao hay không, thì cuối cùng Tống Ôn Thư cũng chậm rãi bước tới bằng chiếc xe bảo mẫu của mình.

Không thể không nói, với tư cách là nhân vật chính của cuốn sách, bạch nguyệt quang khiến cho công chính nhớ mãi không quên, Tống Ôn Thư thật sự là người có ngoại hình rất đẹp.

Hắn cao lớn, vóc người gầy gò nhưng lại có cảm giác cường tráng tràn đầy sức sống, da thịt trắng nõn ngũ quan tinh xảo, nhưng điều quan trọng nhất chính là, dung mạo của hắn giống hệt như cái tên, dịu dàng như ngọc, tràn đầy phong độ của người trí thức.

Đặc biệt là khi hắn cười lên, lại có bảy phần tương tự với Lâm Lâm.

Mọi người đều không hẹn mà cùng liếc nhìn Tống Ôn Thư, rồi lại liếc nhìn Lâm Lâm, bọn họ đều không nhịn được mà xúc động ở trong lòng, rốt cuộc là đạo diễn Dụ của bọn họ đã tìm được người tương tự như vậy từ đâu.

Vốn dĩ Lâm Lâm nghĩ rằng nếu Tống Ôn Thư đã đến trễ, thì hắn nên ra oai phủ đầu với mọi người, cũng chính cái mà người ta thường gọi là "Bệnh ngôi sao", cậu đang chuẩn bị chờ Tống Ôn Thư nổi giận, hoặc là nói mấy câu quái gở làm tổn thương bọn họ. Dẫu sao "Hình tượng" của nhân vật công chúng chỉ nhắm vào fan và người xem, còn về những chuyện liên quan đến nhân viên nội bộ, thì có rất nhiều người trong ngoài bất nhất.

Tuy nhiên, tất cả đều nằm ngoài dự liệu của Lâm Lâm, Tống Ôn Thư không hề nổi giận hoặc là nói mấy câu quái gở giễu cợt, mà hắn chỉ lộ ra một nụ cười tràn đầy áy náy: "Xin lỗi mọi người, vừa rồi trên đường đến đây đã xảy ra một chút chuyện, làm trễ nãi thời gian của mọi người. Nếu không thì tôi mời mọi người một bữa tối sau giờ làm việc tối nay, coi như là nhận lỗi."

Lúc Tống Ôn Thư nói chuyện, ánh mắt chân thành, giọng điệu chân thành, giống như hắn thật sự đang nghiêm túc nói xin lỗi. Dáng vẻ nói xin lỗi chân thành tình cảm của Tống Ôn Thư đã khiến cho những người muốn oán trách hắn cũng không nhịn được mà nuốt lại tất cả lời nói vào trong bụng.

Dụ Hoa Thanh nhàn nhạt liếc nhìn hắn, hiếm thấy hắn không trách cứ Tống Ôn Thư, chỉ nói một câu: "Nếu đã tới rồi thì nhanh chóng đi thay quần áo, buổi sáng còn có cảnh quay của cậu."

" Được, đạo diễn Dụ." Tống Ôn Thư gật đầu với Dụ Hoa Thanh, sau đó thợ trang điểm liền chủ động đứng dậy, dẫn Tống Ôn Thư đến phòng trang điểm.

"Không hổ là thầy Tống, ngay cả Dụ Thần từ trước đến nay luôn ghét nhất việc đến muộn cũng nguyện ý nể mặt cậu ấy." Dường như Lâm Lâm nghe thấy có người ở bên cạnh nhỏ giọng nói chuyện.

"Đúng vậy, hơn nữa ngắm nhìn thầy Tống ở khoảng cách gần trông rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn ở trên tivi gấp một trăm lần!"

"Đúng đúng đúng! Hơn nữa tính tình của cậu ấy cũng rất tốt! Lúc nãy tôi còn cho rằng cậu ấy đến trễ là do bệnh ngôi sao . . ."