Chương 14-2: Thuốc kich dục

Có lẽ Tống Ôn Thư cũng nghĩ đến điều này, vì vậy hắn vươn tay ra, định nhận lấy ly rượu của Hứa Diệu Nhan, nhưng Lâm Lâm lại nhanh tay hơn hắn một bước, cậu vội vàng giành lấy ly rượu đó.

"Nếu thầy Tống đã hơi say, thì chị Hứa cũng không nên làm khó anh ấy, đúng không? Ly rượu này tôi sẽ uống thay anh ấy." Sau khi Lâm Lâm nói xong, trước lúc Hứa Diệu Nhan vẫn chưa kịp phản ứng, cậu nâng ly rượu lên môi, há miệng uống một hơi cạn sạch.

Trên thực tế, Lâm Lâm đã hỏi thăm hệ thống ở trong lòng khi hai người bọn họ đứng sóng đôi với nhau.

"Hệ thống, giúp tôi kiểm tra xem trong ly rượu của cô ta có thứ gì không?”

Vài giây sau, hệ thống mới trả lời Lâm Lâm.

[Sau khi kiểm tra, trong rượu có chứa chất hỗn hợp của thuốc mê và thuốc kí©ɧ ɖụ©]

"Wow, còn có thêm thuốc mê? Đây là sợ Tống Ôn Thư phản kháng và chạy trốn giữa chừng sao?" Lâm Lâm không nhịn được mà chế nhạo ở trong lòng.

"Lát nữa cậu loại bỏ thuốc mê ở trong rượu giúp tôi, chỉ để lại thuốc kí©ɧ ɖụ©." Lâm Lâm lại dặn dò hệ thống ở trong lòng.

[. . . Ký chủ, đây là cậu đang làm khó tôi ]

"Tôi tin cậu có thể làm được."

Vì vậy Lâm Lâm yên lòng uống một ly rượu có thêm thuốc.

Ngay khi Hứa Diệu Nhan nhìn thấy Lâm Lâm uống cạn ly rượu, gương mặt xinh đẹp đó lập tức trở nên vặn vẹo, vốn dĩ cô ta định dùng ly rượu này để quyến rũ Tống Ôn Thư, lừa hắn lên giường với mình, sau đó gạo nấu thành cơm, cho dù ở trong vòng giải trí này, chuyện lên giường với nhau cũng không phải là chuyện lớn, nhưng đến lúc đó ít nhất cô ta còn có thể lấy chuyện đã từng lên giường để uy hϊếp hắn, nhưng tất cả mọi thứ đều bị diễn viên tuyến mười tám hỗn loạn này phá hỏng.

Nhưng Hứa Diệu Nhan vẫn phải duy trì phong thái còn sót lại trước mặt mọi người, cô ta đành phải cắn răng mỉm cười với hai người bọn họ: "Nếu đã như vậy thì bỏ đi, Ôn Thư, lần sau anh không được từ chối em~" Sau khi nói xong, thậm chí Hứa Diệu Nhan còn ném cho Tống Ôn Thư một ánh mắt quyến rũ.

"Cậu chặn rượu thay tôi làm gì?" Sau khi Hứa Diệu Nhan rời đi, Tống Ôn Thư nhìn về phía Lâm Lâm bằng ánh mắt hơi không đồng ý.

"Nhưng rõ ràng là thầy Tống không muốn uống rượu của chị ta, em không muốn để cho thầy Tống phải khó xử." Lâm Lâm vừa nói vừa cúi đầu xuống, gò má của cậu cũng hơi đỏ bừng.

"Cậu đó, lần sau loại chuyện này tôi có thể tự mình giải quyết, cậu đừng can thiệp vào, biết không?" Tống Ôn Thư thở dài, sau đó hắn nói với Lâm Lâm, "Tôi đi ra ngoài hóng mát trước, cậu có muốn đi cùng không?"

"Em. . ." Lâm Lâm - người lúc nãy còn đòi đi ra ngoài cùng Tống Ôn Thư lại đột nhiên trở nên do dự, sau khi cậu suy nghĩ một lát, cậu vẫn lắc đầu, "Tốt hơn là em vẫn nên ở lại đây thêm một lúc."

"Ừm." Tống Ôn Thư gật đầu, sau đó anh lắc lắc điện thoại di động, "Nếu có chuyện gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi, dù sao cậu cũng có số điện thoại của tôi."

"Vâng."

Vì vậy Lâm Lâm lại ngồi một mình ở trong bữa tiệc một lúc, lẳng lặng chờ đợi tác dụng của thuốc phát tác.

Một lát sau, Lâm Lâm bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng ran, nóng đến mức phát hoảng, trong miệng cũng hơi khô khốc, tuy nhiên cậu đã tự rốt cho mình vài ly nước, nhưng vẫn không thể hóa giải cảm giác khô khốc đó.

Vì vậy Lâm Lâm đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi vào phòng vệ sinh, cậu định rửa mặt để bản thân có thể tỉnh táo hơn một chút.

Tuy nhiên, trên đường đi đến phòng vệ sinh, loại cảm giác khô nóng đó ngày càng trở nên rõ ràng, đồng thời hạ thân của cậu cũng bắt đầu cảm thấy trống rỗng và ngứa ngáy, giống như rất cần một thứ gì đó lấp đầy.

"Ưm a. . ." Lâm Lâm không nhịn được mà thấp giọng thở hổn hển, cậu cũng không ngờ dược liệu sau khi phát huy tác dụng lại nhanh như vậy, lúc này cậu mới đi được mấy bước mà cậu đã thở hồng hộc, mồ hôi chảy khắp người, cậu cũng có thể cảm giác mặt mình nóng ran đến mức khiến cho người khác phải sợ hãi, hô hấp cũng trở nên dồn dập, không dễ dàng gì cậu mới có thể đi tới phía trước bồn rửa tay, cậu vội vàng vốc một vốc nước và hất lên mặt. Nhưng cái lạnh của nước chỉ có thể làm dịu cơn nóng của cậu một chút, chẳng bao lâu sau, cảm giác nóng ran đó lập tức quay trở lại, thậm chí bây giờ nó còn nóng hơn trước.

Nóng quá. . . Rất khó chịu. . . Rất muốn làʍ t̠ìиɦ. . .

Những suy nghĩ này không ngừng lẩn quẩn ở trong đầu của Lâm Lâm, khiến cậu gần như không thể suy nghĩ bình thường được nữa.

"Cậu vẫn ổn chứ? Có phải là cậu đã uống quá nhiều rồi hay không? Trợ lý của cậu đâu?" Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông, chỉ là bây giờ đầu óc của Lâm Lâm đang "Ong ong", cậu vốn không thể phân biệt được người đó là ai.