Chương 56

Nghĩ như vậy, Châu Thụy Vân đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm, đám người trẻ nhà họ Tô lập tức chạy tới giúp đỡ, đẩy Tô Thiển ra ngoài, thi nhau gọi “bà nội", “bác gái", đủ loại âm thanh hỗn độn lại trái ngược với biểu tình miễn cưỡng quan tâm, nhìn thế nào cũng có chút kỳ quái…

Châu Thụy Vân mất một lúc mới đứng vững, lại đứng đến sống lưng thẳng tắp, ánh mắt lướt qua những khuôn mặt khóc tang giống như chồng và con trai bà đã chết, trách mắng:

"Đều bày ra vẻ mặt như vậy là làm sao? Con trai tôi còn chưa có chết đâu."

Tưởng mình không biết bọn họ đang nghĩ gì sao? Một đám, sợ là hận không thể để Dục nhu chết sớm một chút!

Mặc dù trước đó đã biết chuyện tranh giành tài sản như vậy trong gia đình giàu có là không thể tránh khỏi, nhưng khi nghĩ đến ý nghĩ bẩn thỉu của họ đối với chồng và con trai duy nhất của mình, Châu Thụy Vân vẫn hận đến mức muốn gϊếŧ người.

Thật sự quá mệt mỏi.

Nhất thời chỉ cảm thấy những người này chướng mắt đến cực điểm, chỉ ước bọn họ biến mất ngay lập tức.

Cuối cùng, bà vẫy vẫy tay với Tô Thiển, người đang bị ép vào một góc.

"Nha đầu, lại đây, đến cạnh ta…"

Nhà họ Tô có nhiều người như vậy, nhưng cũng không tạo cảm giác an toàn bằng một người xa lạ.

Người nhà họ Tô tức khắc nhìn nhau, mặc dù không tiện nói gì vì thân phận của Châu Thụy Vân, nhưng ánh mắt nhìn Tô Thiển rõ ràng có cái gì đó không ổn, sự khinh thường cùng cảnh giác hiện rõ...

Cái gì mà nhặt được của rơi, chạy tới trả lại vòng cổ, rõ ràng là nhằm vào cái danh nhà họ Tô.

Nếu người làm mất sợi dây chuyền không phải Châu Thụy Vân, cô gái này đến mới là lạ.

Cũng chỉ là nịnh bợ, không có quan hệ gì đến nhà họ Tô, tiền của Tập đoàn tài chính Tô thị, một phân tiền cũng đừng nghĩ.

Đối mặt với ánh mắt chán ghét của những thành viên nhà họ Tô, Tô Thiển do dự, nhưng cuối cùng vẫn bước tới.

Sắc mặt của những người đó càng thêm khó coi, khi nhìn thấy Tô Thiển đi tới, không ai muốn tránh ra.

Nhưng một cô gái trông xinh đẹp hơn hai mươi tuổi nhìn có chút thẹn thùng đứng sau Châu Thụy Vân vẫy vẫy tay với Tô Thiển:

"Vị tiểu thư này, cô qua bên này đi…"

“Cảm ơn.” Tô Thiển thấp giọng nói.

“Tôi là Tô Dung, a, tay của cô bị thương?” Tô Dung thấp giọng kêu lên.

Châu Thụy Vân ngẩn ra một chút, lúc này mới chú ý tới, vết thương trên tay Tô Thiển vẫn chưa được băng bó. Bởi vì da cô trắng, vết thương nhìn đặc biệt chói mắt.

"Đúng là một đứa trẻ ngốc nghếch hiền lành, sao không đi băng bó trước khi đến?"

Lúc rời đi bà không nhìn kỹ, giờ mới hiểu khi hai người cùng ngã xuống, Tô Thiển hẳn phải dồn hết trọng tâm vào bản thân, mới khiến tay cô bị thương nặng như vậy.

Vội vàng vực dậy tinh thần, đón lấy bông y tế cùng mấy đồ linh tinh y tá mang đến... định xử lý miệng vết thương cho Tô Thiển.

Tuy nhiên, tay không nhịn được run run, Tô Dung ở bên cạnh nhìn thấy nên vội nhận lấy.

"Bà nội, để cháu."

“Bà nội thật vô dụng.” Châu Thụy Vân thở dốc thật mạnh, vừa cúi đầu xuống, một giọt nước mắt nặng nề đập trên lòng bàn tay Tô Thiển…

Tô Thiển theo bản năng cuộn bàn tay lại, một hồi lâu mới thấp giọng khuyên giải an ủi:

"Cát nhân ắt có thiên tướng*, Tô tiên sinh nhất định sẽ không sao……”

*Người tốt sẽ được Trời giúp đỡ

“Ừ.” Châu Thụy Vân gật gật đầu, nhìn về phía phòng cấp cứu, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Dục nhi từ nhỏ đã là đứa trẻ trọng tình nghĩa, chưa bao giờ làm bà khổ sở…Nó nhất định sẽ không rời bỏ bà…”

Càng không muốn để người mẹ yêu quý nhất của mình bị người ta sắp đặt…

Không biết có bao nhiêu người trong tối ngoài sáng nói vợ chồng Tô Triệu Hòa đã tạo nghiệt gì, đứa con trai duy nhất nằm trên giường như người thực vật mười chín năm chưa từng tỉnh lại, thậm chí còn không có huyết mạch nào lưu lại…

Đã mười chín năm kể từ khi bà bàng hoàng biết tin con trai mình bị tai nạn ô tô, Châu Thụy Vân từ lâu đã quen với việc chờ đợi, nếu con trai thật sự ra đi như thế này, bà chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ…

“Tô lão phu nhân, ngài mau đi khuyên nhủ Tổng giám đốc đi……” Trợ lý của Tô Triệu Hòa đột nhiên chạy ra khỏi phòng bệnh.

Vừa rồi Tô Chiêu Hỉ ngất đi do đả kích quá lớn, bây giờ tỉnh lại, vừa mở mắt đã chuẩn bị xuống giường canh giữ bên ngoài phòng cấp cứu.

“Triệu Hòa tỉnh rồi?” Vẻ mặt căng chặt của Châu Thụy Vân cuối cùng cũng dịu đi, nhưng biểu tình của mấy người đàn ông họ Tô nhất thời méo mó.

Vội muốn đứng dậy, cửa phòng đã mở ra, Tô Triệu Hòa được nhân viên công tác đỡ ra.

Khi Tô Triệu Hòa ra tới nơi, người Tô gia quả thật nghe lời hơn rất nhiều.

Châu Thụy Vân vẫy tay với trợ lý:

"Cậu đi lấy đệm mềm, để Triệu Hòa dựa…"

Trong mắt người ngoài, Tô Triệu Hòa đời này sắt đá, dường như cái gì cũng không đè ép được, nhưng chỉ có người bên gối Châu Thụy Vân mới biết điểm yếu duy nhất của người đàn ông này chính là mình và con trai Tô Dục.

Nếu không, cũng sẽ không trực tiếp ngất đi khi tận mắt nhìn thấy con trai không còn hô hấp…

Tô Triệu Hòa tiến tới siết chặt tay Châu Thụy Vân, định nói gì đó, nhưng khi ngẩng đầu nhìn thấy Tô Thiển, rõ ràng là rõ ràng ngẩn ra một chút:

"Thiển nha đầu? Sao cháu lại ở đây?"

“Là cháu.” Tô Thiển gật gật đầu.

Tô Triệu Hòa trông gầy hơn lần trước cô gặp, mái tóc hoa râm của ông vốn chải ngược, giờ vừa bước xuống giường bệnh không tránh khỏi có chút lộn xộn, chỉ có một đôi mắt vẫn còn nguyên vẻ uy nghi khϊếp người.

"Hai người quen nhau?" Châu Thụy Vân hơi ngạc nhiên, "Vừa rồi em ngã, nhờ cô gái này đỡ em, còn giúp em tìm được dây chuyền của Dục nhi… Cô gái này còn vừa nói, Dục nhi của chúng ta cát nhân thiên tướng, chờ Dục nhi qua được cơn nguy kịch, chúng ta nhất định phải cảm ơn con bé."

“Ừ, Thiển Thiển là một đứa trẻ tốt, lời nói của con bé nhất định sẽ trở thành sự thật.” Tô Triệu Hòa vỗ nhẹ vào tay Châu Thụy Vân, cũng nói theo ý trong lời nói của bà.

Lại miễn cưỡng đè lệ ý trong mắt xuống—

Cả đời thăng trầm, Tô Triệu Hòa tự hỏi, ông luôn tin vận mệnh nằm trong tay chính mình, nhưng giờ phút này lại không ngừng cầu nguyện, hi vọng ông trời sẽ thương xót ông một lần, để con trai ông giống như Tô Thiển nói, cát nhân ắt có thiên tướng……

Lại mời Tô Thiển:

"Nha đầu, ngồi với chúng ta một lát."

Dù không biết tại sao, nhưng nhìn thấy con bé, ông luôn cảm thấy có thể thanh nhàn thoải mái chút…

“Tô tiểu thư, mời ngồi.” Thím Chu làm việc trong nhà họ Tô đã mấy chục năm, nghe lời Tô Triệu Hòa liền vội vàng chuyển một cái ghế tới, lau nước mắt, “Tổng giám đốc và lão phu nhân đều chú trọng lễ tiết, cũng thật sự là do sự tìиɧ ɖu͙© thiếu gia…”

Cái gọi là chỉ có một cây con trong một nghìn ha, Tô Dục là hậu duệ duy nhất của dòng chính nhà họ Tô, chính là mạng của Tô Triệu Hòa và Châu Thụy Vân.

Thím Chu vẫn có thể nhớ được cảnh tượng trước khi bị tai nạn xe hơi của Tô Dục.

Hôm trước, thiếu gia nhà mình mới gọi điện cho Tổng giám đốc và phu nhân, nói ngài ấy sẽ rời khỏi làng giải trí, còn nói khi vợ chồng Tô Triệu Hòa trở về sẽ cho hai người một bất ngờ lớn.

Khi đó, thiếu gia rõ ràng là tươi cười rạng rỡ, nhưng sau khi nghe điện thoại, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, vội vàng chạy xe ra ngoài.

Sau đó, không lâu sau thì có tin tức Tô Dục bị tai nạn xe hơi.

Khi xe của Tô Dục chạy đến vòng xuyến, một chiếc xe tải lớn đã tông trực diện vào người anh, Tô Dục đã kịp thời né tránh nhưng lại bị chiếc xe tải này đâm văng ra xa, cuối cùng, chiếc xe ngã vào vành đai xanh.

Bởi vì hoài nghi là có người mưu sát Tô Dục, Tô Triệu Hòa ngay lập tức chặn tin tức về vụ tai nạn xe hơi.

Thật tiếc là sau khi điều tra kỹ càng, công an cũng kết luận rằng vụ việc chỉ là một tai nạn, đều là do tài xế xe tải quá mức mệt mỏi điều khiển xe khiến cho…

Tổng hợp nhiều thông tin, Tô Thiển gần như có thể xác nhận phỏng đoán trước đó.

Nếu không có gì bất ngờ, cha đẻ của thân thể này, hẳn chính là Tô Dục.

Vì sức ảnh hưởng của Tô Dục quá lớn nên hiện tại vẫn có thể tìm thấy các bài báo đưa tin về sự cố vụ tai nạn xe hơi của ông trên nhiều trang web.

Tai nạn xe hơi của Tô Dục xảy ra vào tháng Tư, bởi vì hoài nghi là mưu sát, để đề phòng rút dây động rừng, nhờ sự nỗ lực của Tô Triệu Hòa và cơ quan công an, mãi đến một tháng sau, thông tin về Tô Dục bị tai nạn xe hơi trở thành trạng thái thực vật mới được tiết lộ.

Theo lời kể của Tô Mẫn trước đó, Tô Hoành bỏ nhà đi vào tháng Tư.

Nói cách khác, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cuộc điện thoại cuối cùng mà Tô Dục nhận được rất có thể là của Tô Hoành, người đã bỏ trốn trong đêm vì sợ bị chị gái ép đến bệnh viện phá thai.

Chỉ tiếc Tô Dục chưa chạy đến nơi đã bị tai nạn xe hơi.

Sau đó điện thoại di động của Tô Dục lại bị tắt, Tô Hoành gọi lại, tự nhiên sẽ không được.

Một bên là chị gái điên cuồng ép bỏ đứa trẻ, một bên là người bạn trai bất ngờ cắt đứt liên lạc. Tô Hoành tính tình đơn thuần, nói không chừng sẽ hoài nghi, là Tô Dục phụ bạc bà……

Ngay sau đó, mặc dù tai nạn xe cộ của Tô Dục nổ ra, nhưng thông tin từ 19 năm trước khác xa so với hiện tại, Tô Hoành hẳn đã bỏ lỡ tin tức của Tô Dục.

Nhưng dù trong hoàn cảnh tuyệt vọng, Tô Hoành vẫn cố chấp bỏ lại người chị đau lòng của mình, chạy đến một thị trấn hẻo lánh và sinh ra đứa trẻ, có thể thấy được bà yêu Tô Dục đến mức nào