Chương 57

Ngoài dì Tô Mẫn, đột nhiên có thêm một người cha rất có thể còn sống, thậm chí Tô Triệu Hòa trước kia cố che chở Cố Phương Phỉ rất có thể là ông nội của thân thể này, Tô Thiển cảm thấy cực kỳ kinh ngạc, nhưng cũng không quá vui vẻ…

Đang lúc thất thần, cửa phòng cấp cứu đột ngột mở ra, một bác sĩ hốt hoảng chạy ra:

"Tim bệnh nhân lại ngừng đập, mau đưa thuốc đặc trị tới!"

*

Tô Minh Diễm nhỏ hơn Tô Triệu Hòa bảy, tám tuổi, vì vậy bà đã được gia đình cưng chiều từ khi còn nhỏ, ngay cả Tô Triệu Hòa cũng vậy.

Nhưng sự cưng chiều này không những không khiến Tô Minh Diễm lớn lên thành một nàng công chúa ngây thơ, mà ngược lại còn trở thành một người có tính khí ích kỷ và độc đoán.

Chị dâu như Châu Thụy Vân còn phải nhìn sắc mặt cô em chồng, thậm chí cháu trai Tô Dục có thứ gì tốt, Tô Minh Diễm cũng muốn đoạt.

Tô Dục muốn bước chân vào giới giải trí, cũng có liên quan đến bà ta.

Sau khi trưởng thành, Tô Minh Diễm chướng mắt tất cả những con cháu thế gia người nhà giới thiệu, nhưng liếc mắt lại chọn trúng một tay chơi không có gì ngoài khuôn mặt xuất thân từ một gia tộc sa sút.

Muốn chết muốn sống gả đi, còn bị người đàn ông kia chèn ép.

Thế mà lại dám mơ ước để người đàn ông kia thay thế vị trí Thái tử gia Tô thị của Tô Dục.

Khóc lóc la lối chơi xấu trước mặt cha mẹ và Tô Chiêu Hòa không tính, còn nghĩ ra một chiêu trò rẻ tiền, đặc biệt tìm người dụ dỗ Tô Dục vào giới giải trí.

Anh trai và chị dâu chỉ có một người con trai duy nhất, nếu Tô Dục không muốn kế thừa cơ nghiệp của gia tộc, chẳng phải tập đoàn Tô thị sẽ nằm trong tay hai vợ chồng họ sao?

Địa vị của Hoàng đế xưa nay vẫn có thể kế thừa từ anh trai, em gái là mình và em rể cớ sao lại không được?

Không thì cũng có thể để con trai mình kế thừa Tập đoàn tài chính Tô thị đi?

Kết quả Tô Dục thực sự bước vào giới giải trí.

Không chỉ vào, ông còn tạo dựng được tên tuổi của mình.

Ngay khi Tô Minh Diễm và chồng nghĩ rằng kế hoạch đã thành công, còn đang thầm đắc ý, Tô Triệu Hòa lại phát hiện ra Thường Vân, chồng Tô Minh Diễm đã lén biển thủ một số tiền lớn từ tập đoàn.

Cùng lúc đó, việc cả hai cố tình chiêu dụ Tô Dục vào giới giải trí cũng lộ ra.

Tô Triệu Hào rất tức giận, ông đã đình chỉ chức vụ của Thường Vân, đồng thời cho ông ta ba ngày lấp đầy số tiền còn thiếu, nếu không sẽ giao cho cơ quan pháp luật.

Nhưng ông chưa bao giờ nghĩ Thường Vân chuyển nhiều tiền như vậy để chạy đi đánh bạc, thậm chí khi bị cách chức còn nợ một đống tiền.

Ngày thứ ba sau khi Tô Triệu Hòa ra tối hậu thư, Thường Vân gọi điện thoại tới, không những không nói làm thế nào để bổ sung tiền mà ngược lại yêu cầu Tô Triệu Hòa chuyển cho ông ta 100 triệu.

Tô Triệu Hòa sao có thể đáp ứng? Ai ngờ cùng ngày lại truyền đến tin tức Thường Vân đã chết…

Cuộc gọi kia của Thường Vân là do chủ nợ ép gọi điện lại.

Vốn dĩ bên kia còn suy nghĩ, Thường Vân thế nào cũng là em vợ của Tổng giám đốc tập đoàn Tô thị, kiếm mấy trăm triệu hẳn cũng dễ dàng?

Kết quả lại phát hiện, Tô Triệu Hòa căn bản không hề coi trọng ông ta.

Thẹn quá thành giận, liền cầm gậy gộc đánh ông ta.

Một người đã quen với việc hưởng thụ Thường Vân nào đã trải qua những khó khăn như vậy?

Bị truy đuổi, sao có thể không bỏ chạy?

Thế nhưng bọn họ quên mất mình đang ở trên nóc nhà mấy chục tầng, trực tiếp từ trên lầu trượt chân rơi xuống…

Mặc dù những người đánh bạc sau đó cũng bị bắt nhưng Tô Minh Diễm lại hận Tô Triệu Hào, cho rằng chính Tô Triệu Hào đã gϊếŧ chồng mình.

Kể từ sau tai nạn của Tô Dục, những người nhảy chân sáo ngóng trông Tô Dục chết, Tô Minh Diễm chính là người đầu tiên.

"Tô Minh Diễm!" Chính tai nghe được bà ta nói lời ác độc như vậy, Châu Thụy Vân khóe môi co rút, "Tôi đánh chết cô…"

"Kéo cô ta ra ngoài!" Tô Triệu Hòa lạnh lùng nói ——

Mấy năm trước cha mẹ qua đời, lo lắng nhất chính là mối quan hệ của hai anh em, thậm chí còn nắm tay Tô Triệu Hòa và nhờ ông chăm sóc Tô Minh Diễm nhiều hơn.

Nhưng mặc dù ngày thường chịu đựng Tô Minh Diễm, lúc này Tô Triệu Hòa cũng nổi điên, ra hiệu cho vệ sĩ:

"Kéo cô ta ra ngoài! Từ nay đừng bao giờ bước chân vào nhà cũ một bước!"

“Tô Triệu Hòa anh dựa vào cái gì? Nhà cũ là do cha mẹ để lại…” Vẻ mặt Tô Minh Diễm đột nhiên có chút dữ tợn, định xông tới trước mặt Tô Triệu Hòa, nhưng lại bị vệ sĩ ngăn lại, kéo vào thang máy.

Vừa nhấn nút xuống thang máy, cửa phòng mổ lại mở ra, một đoàn bác sĩ đông đảo bước ra, bác sĩ đầu ngành tháo khẩu trang ra, vẻ mệt mỏi hối lỗi.

"Ông Tô, bà Tô, chúng tôi đã cố gắng hết sức…"

"Hahaha" Tô Minh Diễm bị vệ sĩ nhét vào thang máy, đột nhiên phá lên cười, "Các người cũng có ngày hôm nay…"

Châu Thụy Vân và Tô Triệu Hòa lúc này nào còn tâm trí để quan tâm bà ta, chỉ ngẩn ngơ nhìn bác sĩ, giọng nói khàn khàn:

"Cái gì, cố gắng hết sức?"

"Thuốc đặc trị đã được sử dụng, nhưng hiệu quả không lớn, sợ rằng tính mạng của Tô tiên sinh chỉ kéo dài được hai giờ nữa…"

Sức người có hạn, y học hiện đại có thể giúp Tô Dục kéo dài sự sống thêm 19 năm là một kỳ tích.

Hiện tại nhiều cơ quan trong cơ thể Tô Dục đều suy kiệt, cho dù là thuốc đặc trị cũng không có tác dụng gì.

“Không, tôi không tin.” Châu Thụy Vân đẩy bác sĩ ra, vừa định bước vào phòng phẫu thuật, đôi mắt Tô Triệu Hòa lại bắt đầu tối sầm lại, cảm giác đau buồn và tuyệt vọng không thể diễn tả được bao trùm khắp cơ thể, nhưng một giọt nước mắt cũng không rơi được…

Đi được một bước, Tô Triệu Hòa lại dừng lại, nói với những người khác đang muốn đi theo:

“Đều trở về đi……để chúng ta ở với Dục nhi một lát..."

Mặc dù người nhà họ Tô tràn đầy không muốn, nhưng nếu Tô Triệu Hòa lên tiếng, bọn họ cũng không dám không nghe.

Hậm hực liếc nhau, lại nhận thấy niềm vui trong mắt nhau, nhanh chóng thu hồi ánh mắt và đi vào thang máy.

Tô Triệu Hòa và Châu Thụy Vân loạng choạng bước vào phòng cấp cứu, sau đó dìu nhau ngồi trước giường của Tô Dục.

Tô Triệu Hòa và Châu Thụy Vân hồi trẻ đều nổi tiếng với nhan sắc cực phẩm ở Yến Kinh.

Là con trai duy nhất của hai người, Tô Dục hội tụ đủ những ưu điểm, được mệnh danh là mỹ nam trăm năm có một.

Nhưng sau khi nằm trên giường mười chín năm, cho dù được nhà họ Tô chăm sóc rất chu đáo, Tô Dục vẫn là dáng vẻ gầy trơ xương, sớm đã không nhìn thấy vẻ đẹp vốn có.

Châu Thụy Vân run rẩy vươn tay ra, nắm lấy ngón tay tái nhợt không chút máu của Tô Dục, chậm rãi cầm lên đặt lên má mình.

"Dục nhi, Dục nhi, tại sao con lại độc ác như vậy? Con thật sự muốn bỏ mẹ mà đi một mình sao…"

"Mẹ sinh ra con nuôi nấng con, sao có thể nhẫn tâm như vậy mà để mẹ tiễn con đi…"

"Con thực sự đi, chính là con đã lấy tim của mẹ ra…"

Tô Triệu Hòa vẫn luôn im lặng, nhưng tay lại nắm chắc áo sơ mi trên ngực, như thể chốc lát sẽ ngã xuống.

"Ông ơi, ông thả lỏng chút…"

Tô Triệu Hòa ngơ ngác ngẩng đầu lên, ánh mắt mất tập trung một hồi lâu mới có tiêu cự, rơi vào Tô Thiển đang đỡ cánh tay mình, nở nụ cười bi thương:

"Nha đầu, không phải cháu nói, Dục nhi cát nhân thiên tướng sao…"

“Vâng.” Tô Thiển im lặng một lúc, lát sau mới gật đầu, “Còn chưa muộn, cháu có cách...”

Loại tình huống của Tô Dục, trong thời đại Tinh tế tương lai, chỉ cần nằm trong cabin y tế là xong.

Nhưng thời đại này, các bác sĩ bất lực.

Nếu là Cố Thiển năm xưa, e rằng chỉ có thể nhìn cha mình chết, nhưng Tô Thiển hiểu rằng Tô Dục vẫn có cơ hội sống sót rất lớn, chỉ là, muốn cứu Tô Dục thì nhất định phải dựa vào “Hơi thở" trên người Cố Phương Phỉ

Cố Phương Phỉ và Liêu Cầm luôn tin “Hơi thở" là báu vật có thể sinh ra bảo vật linh tuyền, nhưng Tô Thiển lại biết nó là một sản phẩm công nghệ cao, và linh tuyền do nó sản xuất chủ yếu chứa sức sống cùng khả năng thanh lọc.

Mà hiệu quả của sức sống và khả năng thanh lọc có liên quan đến sự di truyền. Độ phù hợp gen càng cao thì sức sống và khả năng thanh lọc của Hơi thở càng mạnh, nếu có thể đạt tới 100%, còn có tác dụng khải tử hoàn sinh.

Chỉ là người ngoài không nhìn ra, Tô Thiển lại suy luận được, giá trị tương xứng giữa Cố Phương Phỉ và Hơi thở nhiều nhất là khoảng 50%. Linh tuyền được tạo ra bởi trình độ này cũng có thể nâng cao chất lượng và vẻ đẹp, mặc dù có tác dụng chăm sóc nhan sắc, nhưng cũng không đáng kể.

Ngược lại, khả năng thanh lọc đối với thực vật lại có chút hiệu quả.

Vốn dĩ, nếu chỉ đơn giản là tăng cường sinh lực, Tô Thiển tự tin mình có thể nghiên cứa ra đồ vật tốt hơn rất nhiều, ví dụ trong thời gian này đang làm thuốc xóa sẹo cho Cố Từ sử dụng.

Đáng tiếc hoàn cảnh của Tô Dục quá đặc biệt, mười chín năm nằm trên giường đã phá hủy nội tạng bên trong cơ thể ông, đối với người khác có thể chỉ là một chút rắc rối, nhưng đối với Tô Dục mà nói thì có thể mất mạng.

Về mặt an toàn, linh tuyền Hơi thở trên người Cố Phương Phỉ tạo ra càng bảo đảm hơn một chút..

Tô Thiển tự tin mình có thể tinh luyện linh tuyền của Hơi thở trong thời gian ngắn nhất, khi đó, chỉ cần nó được tiêm vào cơ thể Tô Dục, nội tạng của ông sẽ từ từ phục hồi, tự nhiên có thể thoát khỏi cái chế, thậm chí còn có khả năng tỉnh lại.

“Đứa nhỏ ngốc, cháu thì có biện pháp gì chứ…” Tô Triệu Hòa lẩm bẩm, nước mắt lăn dài từ hốc mắt khô khốc…