Chương 59

Kiếp trước chịu nhiều đau khổ, không thể nói Liêu Cầm không hiểu việc nhìn người.

Đối với Tô Thiển bà ta có thể la hét mắng mỏ, còn những người khác như dì Chu, cho dù thân phận đối phương chỉ là người hầu nhà họ Tô thì Liêu Cầm cũng không dám khıêυ khí©h.

Rốt cuộc, con gái Cố Phương Phỉ trước mắt vẫn chưa đạt được thành tựu phi thường của kiếp trước, Cố gia đối với Tô gia căn bản là kém xa vạn dặm.

Những người tầng lớp như Liêu Cầm, có thể may mắn tiếp xúc với người Tô gia đã là niềm vui lớn, nói ra cũng đủ hãnh diện.

Điều duy nhất cảm thấy không thoải mái là, rõ ràng trong ấn tượng, mặc dù đứa con trai này của Tô gia là người thực vật, nhưng vẫn giống như bảo bối của vợ chồng nhà họ Tô, làm sao có thể yên tâm để con gái và con gái nuôi của mình ở cùng một phòng với con trai của họ?

Phải có điều gì đó đặc biệt ở con gái…

Càng nghĩ càng thấy không ổn. Bà ta cũng muốn đi tìm hiểu một chút, nhưng nhìn thấy vẻ mặt uy nghiêm của Tô Triệu Hòa, lại chần chừ không dám.

Thật ra cũng có thể thăm dò vài câu từ Châu Thụy Vân, chỉ tiếc là lòng của Châu Thụy Vân hiện tại đều hướng về con trai ở trong phòng, tâm tình nói vài câu với Liêu Cầm cũng không có.

Liêu Cầm đảo mắt, kiếm cớ đi đến bàn y tá.

Sau khi đi được khoảng sáu bảy bước, mơ hồ nghe thấy người bên trong nhắc đến tên Tô Triệu Hòa, liền nhanh chóng dừng lại:

"Thế nên mới nói tiền không phải là tất cả… Tôi thấy bộ dáng của ông Tô kia, nếu có người nói cứu được con trai ông ấy, muốn ông ấy chắp tay nhường lại Tập đoàn Tô gia cũng được…"

“Người như Tô đổng, chúng ta chỉ có thể nhìn thấy trên TV thôi, tôi luôn cảm thấy ông ấy rất rất uy phong rất mạnh mẽ, nhưng bây giờ thấy, đối mặt với sinh tử, họ cũng là những người bình thường thôi… "

"Tô thiếu gia kia thật sự không thể cứu được sao? Tôi còn tìm cả những bức hình trước đây của Tô Dục, oa, thật sự quá đẹp trai…"

"Hồng nhan bạc mệnh, có ích lợi gì chứ? Chúng ta cứ việc canh giữ ở đây, đoán chừng sẽ có tin tức…"

"Mọi người nhất định phải chuẩn bị, Tô đổng cùng phu nhân sợ rằng không chịu nổi đả kích…"

Liêu Cầm đầu tiên là kinh hoảng, sau đó lại bực bội, còn hoảng sợ không nói lên lời.

Tô Dục chết sớm?

Mà lúc Tô Dục gặp nguy hiểm, Tô Triệu Hòa đặc biệt tìm con gái Cố Phương Phỉ, nghĩ như thế nào cũng có quan hệ với linh tuyền trong cơ thể con gái?

Nhưng chuyện linh tuyền này, ngay cả chồng và hai đứa con trai của bà ta cũng không biết, sao Tô Triệu Hòa biết được?

Điều khiến người ta càng không thể hiểu nổi là người đóng vai trò chủ đạo vừa rồi nhìn thế nào cũng là đứa con gái nuôi mình ghét nhất?

Liêu Cầm còn đặc biệt nghĩ đến, linh tuyền kia chính là minh cướp từ tay con bé đó!

Không phải con bé kia muốn động tay động chân làm gì chứ?

Càng nghĩ càng thấy đúng là như vậy, bà ta quay người bước nhanh về phía sau định đẩy cửa vào trong phòng.

Dì Chu vẫn luôn canh giữ ở bên ngoài nhanh chóng cản người lại:

"Bà Cố đây là muốn là gì?"

"Không phải," Liêu Cầm vẻ mặt cứng ngắc nói, "Tôi đột nhiên nghĩ tới một chuyện quan trọng, phải vào nói cho Phương Phỉ."

“Nếu bà có việc gì thì đợi cô Cố ra rồi nói chuyện.” Dì Chu không chịu buông tay.

Nói đùa, đây là thời khắc sinh tử của thiếu gia, không nhìn thấy Tổng giám đốc và lão phu nhân đều ở bên ngoài sao, bà chịu buông tay mới là lạ.

“Cái kia, không phải…” Liêu Cầm lại vội vàng nhìn Tô Triệu Hòa, “Lão gia tử, tôi đi vào chỉ nói một câu sẽ ra…”

Chủ yếu là muốn liếc mắt nhìn một chút, tình hình bên trong có phải như mình tưởng tượng không mới yên tâm.

Tô Triệu Hòa bị bà ta ồn ào làm khó chịu, tầm mắt chuyển qua nhìn Liêu Cầm:

"Đưa bà ta xuống."

Hai vệ sĩ ngay lập tức đi tới.

Một bộ như là nếu Liêu Cầm không đi, chắc chắn sẽ kéo xuống.

Liêu Cầm hiển nhiên bị tình cảnh này làm cho kinh hãi. Nhưng bà ta không dám hé răng nửa lời, xám xịt rời đi.

Trong phòng, Cố Phương Phỉ cũng không biết chuyện gì đang diễn ra.

Nói cô ta không biết ơn nhà họ Tô là giả.

Mặc dù hiện ở nhà họ Cố được ăn no mặc ấm, nhưng nếu không có sự nhiệt tình của Tô Triệu Hòa đối với việc từ thiện, cuộc sống của cô ta ở cô nhi viện không biết sẽ khó khăn như thế nào.

Dù có thể tự mình đứng vững sau khi bước chân vào giới giải trí, cô ta vẫn phải dựa vào cái bóng của gia đình họ Tô để tránh đủ thứ đen tối….

Nhưng biết ơn nhà họ Tô là một chuyện, ở cùng phòng một mình với Tô Thiển lại là chuyện khác.

Ngay cả trong tiềm thức, cảm giác của Cố Phương Phỉ đối với Tô Thiển cũng rất phức tạp, căm thù có, phòng bị cũng có—

Nếu không phải bị Tô Thiển cướp đi thân phận, làm sao cô ta có thể có một quá khứ ảm đạm như vậy?

Mặt khác, Tô Thiển từ nhỏ đã lớn lên trong cẩm y ngọc thực…

Điều khiến Cố Phương Phỉ cảnh giác nhất là, dù sao thì cô đã sống trong Cố gia mười chín năm, chắc chắn có tình cảm không nhẹ. Cha mẹ cũng nói rằng bọn họ yêu quý nhất là con gái…

Vậy chẳng phải là nói, người bọn họ thương nhất trước kia chính là Tô Thiển sao?

Tuy rằng sau khi nhận cô ta, hai bên lập tức trở mặt, làm lòng Cố Phương Phỉ buông xuống chút, nhưng cô ta vẫn không tin hai bên sẽ không có tình cảm gì cả.

Cũng may trong khoảng thời gian này, Tô Thiển cũng không liều mạng đeo bám, nhưng Cố Phương Phỉ vẫn lo lắng.

Càng không tin được chính là, từ khi nào Tô Thiển có mối quan hệ tốt với Tô gia như vậy?

Thậm chí Tô lão gia tử sẵn sàng giao đứa con trai duy nhất của mình cho Tô Thiển…

Hơn nữa Tô Thiển đây là muốn làm gì?

Su khi mình bước vào, cô ta vẫn chưa nói một câu, nhưng trong chiếc hộp trước mặt là rất nhiều thứ mà Cố Phương Phỉ chưa từng thấy, trông giống như dụng cụ y tế và dụng cụ thí nghiệm.

Thủ pháp còn cực kỳ nhanh nhanh, Cố Phương Phỉ nhìn hoa cả mắt.

Cô ta còn đang nghĩ rằng không phải Tô Thiển muốn khoe khoang tốc độ mà cố ý để cô ta ở nơi này chứ?

Cũng không biết tại sao, cô ta luôn cảm thấy Tô Thiển này ngày càng xa lạ—

Theo lời kể của mẹ Liêu Cầm, Tô Thiển là một con sói mắt trắng ích kỷ, tham lam, lợi dụng nhà họ Cố đạt mục đích…

Mà theo thông tin Cố Phương Phỉ lén lút hỏi người giúp việc trong gia đình, mọi người lại cho rằng Tô Thiển là một người có tính cách yếu đuối, kỳ thật chính là một con mọt sách nhút nhát chỉ biết đọc sách…

Hai cách đánh giá khác nhau khiến Cố Phương Phỉ càng thêm cảnh giác với Tô Thiển, nhận định cô là một người khó chơi.

Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với Tô Thiển để bảo vệ vị trí của mình.

Khi họ gặp nhau lần đầu tiên, Tô Thiển đánh Liêu Cầm và Cảnh Thiên cũng là bằng chứng cho suy nghĩ của Cố Phương Phỉ.

Nhưng ngay khi Cố Phương Phỉ chờ đợi sẵn sàng chiến đấu, nghĩ rằng Tô Thiển chắc chắn sẽ đến lì lợm đeo bám Cố gia, thì phía Tô Thiển lại không hề có động tĩnh gì.

Lúc ấy Cố Phương Phỉ liền nghĩ đối phương có thể muốn làm ầm ĩ thật lớn. Quả nhiên, sau đó gặp mặt ở Gia Hữu, đúng thật là một hồi náo loạn.

Tô Thiển thực sự đã tìm được một chỗ dựa lớn, ầm ĩ một hồi, lại còn làm cho Liêu Cầm bị công an triệu tập vài lần.

Cố Phương Phỉ không chỉ một lần nhìn thấy Liêu Cầm đỏ mắt tức giận, nổi trận lôi đình nguyền rủa Tô Thiển.

Thậm chí, hai người anh trai còn nói rằng họ nhất định sẽ làm hết sức mình để khiến Tô Thiển phải trả giá đắt cho hành động của mình.

Nhưng kết quả thế nào?

Tô Thiển vẫn ổn, được ông chủ Duyệt Lâm trân trọng và coi cô như nữ hoàng, ngược lại cả nhà Cố gia, chẳng những không nịnh bợ được đại thiếu gia Cố gia, còn bị đối phương ghét bỏ…

Sau đó, Cố Phương Phỉ hiểu rằng Liêu Cầm có lẽ không biết con gái nuôi của mình là người như thế nào. Tô Thiển này chắc chắn không đơn giản.

Mặc dù cô ta đã cảnh giác với Tô Thiển, nhưng vẫn bị Tô Thiển làm cho sợ đến mức tim suýt nữa ngừng đập…

"Linh tuyền—"

Cố Phương Phỉ ngạc nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Tô Thiển, cùng với cốc nước trước mặt.

Sắc mặt cô ta đột nhiên trở nên trắng bệch, ậm ừ nói:

"Cái gì, linh tuyền, tôi không biết cô đang nói cái gì…"

“Mau lên.” Tô Thiển không có thời gian nói chuyện vô nghĩa với cô ta, “Đừng nhiều lời, tính mạng của Tô tiên sinh đang bị đe dọa…”

Trong thời gian chuẩn bị, tình trạng của Tô Dục rõ ràng trở nên tồi tệ hơn, các thiết bị gắn trên người ông liên tục báo động.

Chỉ là Tô Dục vốn đã bị bác sĩ tuyên bố khó qua khỏi, phản ứng như vậy cũng là trong dự kiến, nên không có nhân viên y tế nào vội vàng chạy tới. Nhưng nếu không nhanh chóng can thiệp, Tô Dục sợ rằng sẽ mất mạng.

Cố Phương Phỉ cũng nhận ra có điều gì đó không ổn—

Cô ta cũng đã từng làm y tá cho Tô Dục trong một thời gian trước, nhưng không nhìn thấy bộ dáng Tô Dục như hiện tại, sắc mặt biến thành màu đen, cả người mất đi sức sống.

Nhưng linh tuyền là bí mật lớn nhất của cô ta, do dự một lúc, vẫn lắc đầu:

"Cô, cô nói gì tôi không hiểu…"

Trong lòng tự an ủi mình, không phải cô ta vô ơn, mà là linh tuyền mà cô ta và Liêu Cầm đã thử qua rồi, trừ thực vật trồng ra ăn ngon hơn chút thì không có nhiều tác dụng lắm—

Khi có ly linh tuyền đầu tiên, Liêu Cầm vội vàng chia sẻ với cô ta.

Khi đó, Liêu Cầm nhận định linh tuyền này là do thần tiên ban tặng, cho rằng nếu uống nó, nếu không thể trường sinh bất lão, thì ít nhất cũng phải có tác dụng thanh lọc cơ thể.

Nhưng ai có thể ngờ rằng hai người họ uống liên tiếp mấy ly, không tiêu chảy cũng chẳng có hiện tượng khác, hôm sau dậy soi gương cũng thấy chẳng khác gì.