Chương 7: Chuẩn bị

Chương 7: Chuẩn bị

Mà cô không dám đánh cược, đành hỏi: "Còn khoa nào khác có phòng bệnh không?"

"Đúng là có, nhưng các khoa khác đều là nam nữ chung phòng, còn cô..." Cô y tá trẻ nhìn cô bé nằm bên cạnh Diệp Mẫn: “Chuyển qua đó có thể không tiện lắm."

Diệp Mẫn im lặng, cô không ngờ mấy con đường lui đều bị chặn mất.

"Thật ra cô cũng không cần quá lo lắng, tôi ở đây cũng mấy năm rồi, chưa từng nghe nói có trộm cắp gì cả. Có thể tiếng động cô nghe thấy tối qua không phải là kẻ xấu, mà là người ở phòng khác dậy đi vệ sinh thôi." Cô y tá trẻ an ủi một cách chột dạ: “Hơn nữa, nếu tối có chuyện gì thì cô cứ kéo chuông, y tá trực sẽ đến ngay."

Mặc dù lời cô ấy nói cũng có lý, nhưng Diệp Mẫn vẫn không cảm thấy được an ủi, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Vậy tôi tự mua một cái then cửa để lắp vào có được không?"

"Hả?" Cô y tá trẻ có chút sững sờ: “Mấy ngày nữa là cô xuất viện rồi, không cần thiết lắm đâu."

Lương Quyên cũng thấy không cần thiết, nói: "Tối chị cũng ở đây, chắc không có gì đâu?"

Diệp Mẫn lại rất kiên quyết, lắc đầu nói: "Vài ngày tới, em muốn ngủ yên ổn một chút."

Cô biết trạm y tá có người trực, nếu không cô cũng không dám ở trong căn phòng không khóa cửa. Cô cũng tin rằng nếu nghe thấy tiếng động, Lương Quyên chắc chắn sẽ tỉnh dậy, ngăn chặn kẻ lén lén lút lút ở phía sau.

Nhưng cốt truyện gốc đã chứng minh, có người trực bên ngoài cũng vô dụng, kẻ đánh cắp đứa trẻ rất có thể không phải từ bên ngoài đến, mà là ở trong một phòng bệnh nào đó của khoa sản.

Ngoài ra, Diệp Mẫn không biết trong nguyên tác Lương Quyên có ở đó vào những đêm tiếp theo hay không, nhưng dù có hay không, cô đều cảm thấy với tình trạng ngủ của mình trong những ngày qua, không thể có chuyện ai vào phòng đánh cắp đứa trẻ của cô mà cô lại không hề hay biết.

Nhưng trong nguyên tác, con gái của cô thực sự đã bị đánh tráo.

Vì vậy, cho dù mấy đêm kế tiếp Lương Quyên có ở lại hay không, cô cũng không thể hoàn toàn yên tâm được.

Vì bệnh viện không thể tin cậy, cô chỉ còn cách tự mình nghĩ cách, mà cách tốt nhất cô có thể nghĩ ra để đảm bảo an toàn cho con gái mình lúc này là thay ổ khóa.

Cô không tin rằng vào ban đêm, lúc cô đã khóa chặt cửa và cửa sổ, kẻ chủ mưu còn có thể lẻn vào đánh cắp con gái mình mà không ai hay biết!

Diệp Mẫn sẵn sàng tự bỏ tiền và phiếu để thay ổ khóa, bệnh viện dĩ nhiên không phản đối. Tuy Lương Quyên cảm thấy không cần thiết phải tiêu khoản tiền phí phạm này, nhưng thấy thái độ kiên quyết của cô, cũng đành từ bỏ khuyên nhủ, cầm tiền và phiếu đi đến cửa hàng bách hóa.

Lương Quyên đi rồi, nhưng Diệp Mẫn vẫn giữ lại y tá trẻ, hỏi han về tình hình hai sản phụ ở phòng sáu người.

Mặc dù Diệp Mẫn cảm thấy sau khi lắp ổ khóa mới, kẻ chủ mưu sẽ không còn cơ hội ra tay, nhưng nếu đối phương thực sự có phép thuật phi thường rồi đánh tráo đứa trẻ thì cô còn biết nhà của người đã bế con gái mình đi ở đâu, để sau đó đổi con về.

Nhưng để tránh bứt dây động rừng, Diệp Mẫn không hỏi quá trực tiếp, mà chỉ dò hỏi:

"Phòng bên cạnh hôm nay có vẻ náo nhiệt nhỉ?"

Y tá trẻ tuổi đếm kỹ: "Chồng, bố mẹ chồng, chị chồng em chồng của cô ấy, còn có mấy đứa con gái..."

“Chờ một chút.” Diệp Mẫn đưa tay cắt ngang: “Không phải ba đời chỉ có một con nối dõi ư? Sao còn có chị chồng em chồng?”

"Chỉ là trọng nam khinh nữ thôi, con gái không tính." Y tá trẻ tuổi vừa nói xong, nhớ tới Diệp Mẫn Sinh cũng sinh con gái, vội vàng giải thích: “Tôi không có ý gì khác..."

"Tôi hiểu." Diệp Mẫn mỉm cười xua tay: “Đôi khi tôi cũng không hiểu những người đó, trong lòng tôi, con trai con gái đều giống nhau."

Lời này y tá trẻ tuổi cũng tin, cô ấy là y tá sản khoa, đã thấy nhiều người phụ nữ biết mình sinh con gái thì than thở. Mà so với những người này, Diệp Mẫn thật sự rất khác.

Hơn nữa cách cô đối xử với đứa trẻ trong những ngày sau sinh, các y tá trẻ đều nhìn thấy,liền cảm thấy có chung tiếng nói, vui vẻ nói: “Đúng vậy đấy, vĩ nhân đã nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời. Trong mắt vĩ nhân, phụ nữ chúng ta cũng chẳng kém đàn ông là bao, nhưng đến cuộc sống thực tế thì ôi chao! Nếu họ là đàn ông mà trọng nam khinh nữ thì cũng đành, nhưng rõ ràng có người là phụ nữ, mà cũng coi thường con gái như vậy, thật tình!”

Diệp Mẫn vừa nghe vừa gật đầu, đợi cô ấy nói xong thì tiện thể hỏi: “Cô ở bệnh viện, có thường xuyên gặp những chuyện như vậy không?”

“Thường xuyên lắm.” Y tá trẻ gật đầu lia lịa: “Nói gần không nói xa, mới gần đây thôi, phòng bên cạnh sinh ra con gái khiến mấy người mặt mày ủ rũ.”

Diệp Mẫn giật mình, tiếp tục hỏi: “Gần đây phòng bên cạnh có nhiều người sinh con gái lắm à?”

“Nhiều, chỉ riêng phòng 215 bên cạnh cô, hiện tại đã có ba người sinh con gái. Phòng 216 cũng có một người sinh con gái.” Nói đến đây, y tá trẻ dừng lại một chút: “nhưng sản phụ phòng 216 thì còn coi được, có vẻ cũng thương con gái, không giống như người ở giường bên cạnh, đứa bé sinh ra mà thậm chí còn không muốn ôm.”

Bốn người, phạm vi không tính là lớn.

[ĐỀ CỬ TRUYỆN ĐỂ MÌNH CÓ ĐỘNG LỰC DỊCH TIẾP NHÉ]