Chương 47: Nhẫn của Lê Tiện Nam chỉ tặng cho một người

Khi Tông Ngọc kết hôn, cô đã vui chơi ở trên sông Hoàng Phố trong ba ngày, Diệp Phi và Lê Tiện Nam cũng không chơi đùa gì quá đáng, có một vài lời nói dường như không cần giải thích, cả hai đều có thể đoán ra được một chút.

Đó là một khách sạn có view thể nhìn ra được Bến Thượng Hải, đối diện chính là Minh Châu Phương Đông, khi nhìn về đêm, đêm Phổ Giang, có vài chiếc du thuyền đang neo đậu ở đó, mặt nước lấp lánh, như thể đó là một hồ rượu sâm banh bị lật.

Các tòa nhà cao tầng san sát nhau, chúng sinh cuồng hoan.

Diệp Phi đứng trên sân thượng của khách sạn, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh ồn ào ở phía dưới, cô và Lê Tiện Nam giống như bị cô lập. Vẻ hào nhoáng và xinh đẹp trên phà Phổ Giang, những thân hình trẻ trung nhảy múa bộ bikini trên du thuyền.

Cô và Lê Tiện Nam ăn mặc nghiêm túc nhìn xuống khung cảnh ban đêm đó.

“Lê Tiện Nam, có phải là nửa năm nữa, anh đã ba mươi ba rồi không?” Diệp Phi đặt tay ở trên lan can bằng kính, quay đầu lại nhìn anh.

Lê Tiện Nam ôm lấy cô từ phía sau, mùa hè ở Thượng Hải có kiểu nhiệt độ không giống với ở phương bắc, anh nói, “Ừm, còn nửa năm.”

Nói xong, anh hơi nhíu mày, nắm lấy tay cô siết chặt hơn một chút, “Đi vào không? Bên ngoài nóng quá.”

“Vậy anh bế em đi vào đi.”

Ngày hôm đó Diệp Phi cảm giác thật ra căn bản là mình không say lắm, cô xoay người ở trong lòng anh, tay gác lên trên vai anh, rồi khóa tay lại, đầu tóc được buộc gọn gàng ban đầu cũng đã tán loạn, mái tóc dài mềm mại và hơi xoăn xõa ra sau lưng, đôi mắt trong veo như vừa được rửa sạch bằng nước.

Lê Tiện Nam nhìn cô mỗi ngày, nhưng vẫn phát hiện lúc nhìn cô cười thì sẽ có cảm giác không rời mắt được.

Diệp Phi rất xinh đẹp, là kiểu khuôn mặt trứng ngỗng mịn màng, khung xương quyến rũ, các đường nét trên khuôn mặt tràn đầy sức sống, bởi vì trẻ tuổi, lại có vẻ đẹp thanh tú. Trông rất giống với những nữ diễn viên thông minh nổi tiếng trong những năm 1980 và 1990, đường xương quai hàm rõ ràng, giống như một bông hoa sen được trồng trong hồ, nhìn từ xa thì gây kinh diễm, nhưng khi nhìn gần lại rất thoải mái.

Lúc cô cười rộ lên, có má lúm đồng tiền rất nhạt.

Lê Tiện Nam nhéo cằm cô, nhìn kỹ, trái tim lập tức mềm nhũn cả ra, khẽ cười hỏi cô, “Phi Phi, giả vờ say với anh hửm?”

Bị anh nhìn thấu, Diệp Phi cũng không hề hoảng hốt một chút nào, cô lại cười, nói, “Đúng vậy, em giả vờ say, không phải anh cũng phối hợp khá tốt đó sao?”

“Lá gan càng ngày càng lớn.” Lê Tiện Nam nhéo cằm cô, nhẹ nhàng lắc lắc, nhìn vào đôi mắt sáng ngời này, cảm xúc trong Lê Tiện Nam càng nhiều một chút, thế mà là may mắn.

May mắn vì anh có được cô.

May mắn vì chúng ta đã gặp nhau lần đầu tiên vào đêm giữa mùa đông đó.

May mắn vì trong cái chớp mắt lý trí thoát khỏi sự khống chế, anh đã mời cô cùng nhau đi ăn tối.

Rồi sau đó có được một mặt tốt đẹp như vậy.

Ánh mắt Diệp Phi nhìn anh không chớp mắt, đi theo bên cạnh anh gần nửa năm, cô được anh cưng chiều đến mức gần như không có giới hạn, cô có thể cảm nhận được những sự chân thành kia, nhưng vừa đảo mắt một cái, Lê Tiện Nam cũng đã sắp ba mươi ba.

Những ngày bọn họ có thể ở bên nhau —— giống như đi dạo ở trên một cây cầu cũ, không biết khi nào thì cây cầu đó sẽ sập, giấc mơ lớn của người đi đường vẫn chưa thức dậy.

Diệp Phi là quá lạc quan, xem mỗi ngày như là một ngày cuối cùng, cố gắng làm cho mình không suy nghĩ lung tung, nhưng có chút cảm xúc cũng không thể khống chế được, bởi vì một hai chuyện nhỏ nhặt mà lập tức xao động.

Gần đây Triệu Tây Chính chơi vô cùng điên cuồng, ba ngày chạy ra nước ngoài hai lần, hoặc là chạy tới Tam Á, hoặc là đến Hồng Kông và Macao đánh bạc vài ngày, thua hết tiền tiêu vặt trên người nhưng vẫn giữ được vẻ mặt tươi cười.

Giống như phát điên rồi.

Tề Minh Viễn mờ mịt nói, những ngày tháng sống yên ổn của Triệu Tây Chính chắc là sắp kết thúc rồi.

Tề Minh Viễn không nói nhiều, nhưng Diệp Phi lại hiểu rõ, không phải là muốn hồi tâm kế thừa gia nghiệp, mà là sắp ổn định.

Giật mình đã nửa năm.

Cô và Lê Tiện Nam lại có thể có bao nhiêu ngày sống yên ổn nữa đây?

Diệp Phi ôm lấy cổ anh, mỉm cười, nụ cười chậm rãi thu lại.

“Làm sao vậy?” Lê Tiện Nam nhìn thấy nụ cười của cô biến mất từng chút từng chút một.

“Lê Tiện Nam, em vừa mới nhớ ra một mệnh đề.”

“Mệnh đề gì mà khiến cho Phi Phi của chúng ta đột nhiên khổ sở vậy?” Lê Tiện Nam muốn dỗ dành cô, khi trong ngữ điệu mang theo một chút ý cười, vừa mở miệng đã có thể làm cho lòng cô mềm lòng.

“Chính là, một một mối quan hệ mà bạn biết rõ kết thúc của nó là bi kịch, thì bạn vẫn lựa chọn bắt đầu chứ, hay là dứt khoát không cần bắt đầu nữa?”

Diệp Phi chỉ muốn nói ra điều đó một cách bình tĩnh, nhưng nói đến cuối cùng, ngữ điệu nhuốm chua xót, hốc mắt cũng nhức mỏi, cô nhăn mũi lại, so với nước mắt, trái tim như bị dao cứa vào càng nhanh hơn một chút, cô nói xong, không dám nhìn Lê Tiện Nam, cụp mặt xuống, nước mắt không khống chế được lăn xuống, cô chậm rãi nói, “Chỉ là đã bắt đầu rồi……”

Lê Tiện Nam không nói gì, Diệp Phi dựa ra lan can kính ở phía sau, anh duỗi tay ôm lấy eo cô, Diệp Phi thuận theo dựa vào đó, hơi nhón chân ôm lấy cổ anh.

Lê Tiện Nam hơi cúi người, không nói một lời nào mà chỉ ôm lấy cô.

Cô ôm có hơi chặt, Lê Tiện Nam cũng để cho cô ôm.

Gió đêm Phổ Giang thổi qua, sương mù dường như bao phủ mọi thứ bằng một lớp dày đặc.

“Lê Tiện Nam, chỉ là đã bắt đầu rồi……” Giọng nói của cô hơi run rẩy, giống như cánh hoa bị cơn mưa to làm ướt nhẹp, có loại cảm giác yếu ớt vô thức, Lê Tiện Nam không thể nghe nổi tiếng cô khóc.

Lần trước cô khóc ——

Vẫn là cuối mùa xuân khi hai người đang xem phim cùng nhau, thật ra trên kệ của Lê Tiện Nam có rất nhiều bộ phim, kết quả Diệp Phi không tìm được bộ phim nào mình muốn xem.

Lê Tiện Nam đi đến gần hỏi cô, tìm cái gì vậy?

Diệp Phi buồn rầu nói, gần đây đang viết luận văn, cô chọn chủ đề là văn học nữ, nghĩ đến nhà văn đầu tiên là Marguerite Duras, vì thế nghĩ tới bộ phim《Người tình》, muốn tìm xem ở chỗ Lê Tiện Nam có bộ phim này hay không.

Lê Tiện Nam tìm một lượt cùng cô, không có, ngay cả sự mất mát trong mắt cô cũng không nỡ nhìn, vì thế hơn mười giờ tối, anh lái xe đưa cô đến cửa hàng CD và DVD để mua.

Hơn mười giờ, cửa hàng CD và DVD đã đóng cửa từ lâu, nhưng thật ra ở góc đường nhìn thấy có một cửa hàng CD và DVD buôn bán kiểu cũ vẫn còn mở cửa.

Lê Tiện Nam kéo cô đi vào thử vận may.

Đó là vào lúc hơn mười giờ tối cuối xuân đầu hạ, Diệp Phi nói muốn xem phim, Lê Tiện Nam lái xe đưa cô ra ngoài mua đĩa CD.

Đèn sợi đốt hơi tối tăm, trên kệ bày rất nhiều đều là phim Hồng Kông, Lê Tiện Nam khom người, tìm từng hàng cho cô.

“Người tình? Của đạo diễn Jean-Jacques Annaud?” Anh vừa tìm, vừa hỏi.

Diệp Phi đứng ở bên cạnh anh, một lúc sau mới phát hiện, Lê Tiện Nam mặc một chiếc quần giản dị, một chiếc áo len mỏng cổ tròn cứ như vậy đi ra ngoài, trong tay xách theo chìa khóa xe.

Ánh sáng kia thật sự rất tối, Lê Tiện Nam khom người, cổ tay áo len tối màu được xắn lên trên, để lộ ra một cánh tay thon dài vững vàng có thể dựa vào, đầu ngón tay anh lướt qua từng hàng đĩa, vẻ mặt vô vùng chăm chú.

Ngày đó Lê Tiện Nam thật sự quá dịu dàng.

Diệp Phi đứng ở đó nhìn anh, trái tim mềm nhũn.

Lê Tiện Nam không tìm được, đi hỏi ông chủ, ông chủ tìm kiếm ở trên máy tính, nói bản gốc vẫn còn có một cái, đi tìm giúp bọn họ, Lê Tiện Nam lịch sự nói làm phiền rồi.

Ông chủ đi lên lầu hai tìm, ánh mắt Diệp Phi dính vào trên mặt anh, Lê Tiện Nam cười hỏi cô nhìn cái gì.

Diệp Phi tiến lại gần, hôn anh một cái, nói, “Nhìn anh đó.”



Có người chỉ cần đứng ở đó, là đã có thể độc chiếm được toàn bộ ánh mắt của cô, người này chỉ có là Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam nhìn thoáng qua trên lầu, đặt cô lên kệ rồi hôn cô, kỳ thật chỉ là một nụ hôn rất đơn thuần, lại khiến cho Diệp Phi căng thẳng không thôi.

Cửa hàng CD và DVD mở ở bên cạnh đường, xe đạp ở bên ngoài lại chạy như bay, phát ra tiếng còi xe inh ỏi, kí©h thí©ɧ giống như ở công viên trò chơi ngày đó, tàu lượn siêu tốc lao từ trên đỉnh cao nhất xuống dưới, Diệp Phi bị dọa sự đến mức trái tim đập thình thịch, Lê Tiện Nam nắm chặt tay cô cho nên lúc lao xuống làm cho cô an tâm hơn.

Bọn họ giống như chỉ là một cặp đôi yêu đương bình thường trong thế giới rộng lớn này.

Ngày đó, ông chủ tìm được cho bọn họ một đĩa CD cuối cùng, hai người xem trong phòng khách ở Tây Giao.

《Người tình》 từng là tiểu thuyết tự truyện của Duras, một cô gái người Pháp có vẻ ngoài trầm mặc, Jane, đã gặp Tony, con trai duy nhất của một doanh nhân người Hoa giàu có ở Sài Gòn, Việt Nam. Ở dưới cơn mưa của Sài Gòn, anh ta đã đưa cô về biệt thự của mình, anh ta tới đón cô tan học, đón cô cùng nhau ăn cơm, hai người rơi vào bể tình. Nhưng cuối cùng, Tony phải kết hôn, Jane đã theo dõi đoàn cưới của Tony từ xa trên chuyến tàu trở về Pháp.

Đó là mối tình khắc cốt ghi tâm nhất trong cuộc đời của Jane, Jane thống vạn phần, sau bao nhiêu năm, Jane từ từ già đi, có một lần Tony gọi điện thoại đến, nói ra nói nổi tiếng được lưu truyền rất nhiều năm ——

“Tôi càng yêu khuôn mặt của bà như là lúc này hơn là khuôn mặt bà khi còn là thiếu nữ. Một khuôn mặt bị thời gian tàn phá.”

Tony nói xong câu đó qua điện thoại,giống như quá khứ, ông ta vẫn yêu bà như vậy, vĩnh viễn không thay đổi.

Trong cả bộ phim này, Jane March đóng vai Jane hết sức sinh động, quay đầu mỉm cười là sự ngây thơ độc quyền chỉ thuộc về một thiếu nữ, Lương Gia Huy trời sinh có một khuôn mặt mặt u sầu thâm thúy, ánh sáng trong biệt thự rất tối, Sài Gòn ẩm ướt lầy lội, hai người không thể nhìn thấy ánh sáng tình yêu, nơi đó lại có ngày đêm bọn họ ở đó.

Ngày đó nhìn thấy kết cục, con tàu rời đi, chiếc xe hơi màu đen dừng ở bến cảng, Diệp Phi nằm trong lòng Lê Tiện Nam rơi nước mắt, một câu chuyện rất sáo rỗng, lại làm cho cô khóc đến nỗi không dừng lại được.

Lê Tiện Nam lập tức rút khăn giấy lau nước mắt cho cô, vừa lau mặt, vừa nói giỡn với cô.

“Không phải tất cả mọi người đều nói rằng, Lương Gia Huy là người đàn ông quyến rũ nhất châu Á……”

“Lê Tiện Nam!” Diệp Phi giật mình quên mất tiếng nức nở, từ trong lòng anh, ngẩng đầu lên, khóc đến hơi nước bốc lên.

Lê Tiện Nam cười, nhéo mũi cô một cái, “À, Phi Phi của chúng ta rất ngây thơ, không chú ý đến đâu.”

“Anh có thể nghĩ ra cái gì tốt hơn không……”

“Nói thẳng ra một chút đi, muốn em, em chính là tốt nhất.”

“Lê Tiện Nam,” Diệp Phi phớt lờ những câu nói đùa của anh, ôm anh nói với anh, “Em cảm thấy nam chính rất thích đâm chọc em, sự khác biệt giữa hai người rất lớn, quốc tịch, chủng tộc, đẳng cấp……”

“Lớn cái gì chứ?” Lê Tiện Nam nghiêng người, nói, “Anh thấy chính là một phú nhị đại nhu nhược, nhưng bộ phim này ra đời hơi sớm, ở thời đại đó, chấp nhận hôn nhân do gia đình sắp xếp là chuyện khá bình thường.”

“Vậy còn anh, nếu như anh sống ở thời đại ấy thì sao?” Diệp Phi nổi tính trẻ con, níu lấy một vấn đề nhỏ hỏi anh.

“Anh sống ở hiện tại, nhưng nói thật đi, Phi Phi.”

“Ừm?”

“Trước khi gặp được em, anh cảm thấy kết hôn cũng không có gì, sau khi gặp được em thì sao…” Lê Tiện Nam nổi lên ý xấu ôm cô lại, đè vào eo cô, nụ cười mê hoặc lòng người, “Vậy thì làm sao bây giờ, anh chỉ muốn Phi Phi.”

Hướng đi sau ngày hôm đó, khiến Diệp Phi hối hận vì đã xem bộ phim này cùng với anh, Lê Tiện Nam nói, sau này anh sẽ không bao giờ xem phim ngược luyến tình thâm cùng em nữa, xem cái gì hay hơn một chút đi.

Diệp Phi cứ nhất định phải nói đây là tác phẩm văn học lớn.

Lê Tiện Nam cũng không tranh cãi với cô, anh cười nhìn cô, nhân lúc cô không chú ý, nhét một viên kẹo bạc hà vào miệng cô, sau đó tiến lại gần hôn cô, nói, “Thật ngọt.”

Diệp Phi giả vờ tức giận nhéo anh, chọc cho anh bật cười.

Lê Tiện Nam cảm thấy cũng thật là thần kỳ, cứ như vậy vài giây, hoảng hốt nghĩ đến chi tiết nào đó.

Lê Tiện Nam ôm cô đứng trên sân thượng của khách sạn, anh không nói gì, đưa tay ra nhẹ nhàng lau đi nước mắt ở khóe mắt cô, hai mắt Diệp Phi ướt đẫm mông lung nhìn anh.

Bên môi Lê Tiện Nam ngậm ý cười, ánh mắt dịu dàng và lưu luyến nhìn cô.

“Anh cười cái gì……” Diệp Phi bĩu môi, cảm thấy mình đã khóc một lúc như thế này, anh thế mà còn cười.

“Anh nhớ tới lần trước lúc xem bộ phim kia cùng em, bây giờ lại thấy Tông Ngọc kết hôn, Phi Phi của chúng ta lại suy nghĩ lung tung.” Lê Tiện Nam xoa xoa mặt cô, Diệp Phi uống rượu thì khuôn mặt sẽ lập tức ửng đỏ, như là quả anh đào mới chín vào mùa hè, một lớp màu đỏ nhạt, mềm mại khiến người ta mềm lòng.

Diệp Phi không nói lời nào, nghe anh nói đến bộ phim, càng thêm buồn bã.

Biệt thự của Tony tối tăm quanh năm, cuối cùng Jane bước lên tàu trở về Pháp, Tony thì kết hôn ở Sài Gòn.

“Lê Tiện Nam, vốn dĩ em đã không vui rồi, anh còn nói đến mấy cái này……” Trên khuôn mặt Diệp Phi hiện lên sự tủi thân, giống như gặp phải chuyện gì rất đau khổ.

“Phi Phi,” Lê Tiện Nam cười, “Anh cũng không phải là Tony, anh cũng không phải là Tông Ngọc, anh là Lê Tiện Nam, nhẫn của Lê Tiện Nam, chỉ có thể tặng cho một người.”

“……”

“Đây không phải, đang đeo ở trên tay Phi Phi của chúng ta sao?”

Lê Tiện Nam nắm lấy cổ tay cô, nhẹ nhàng nâng tay cô lên, rồi sau ngón tay thon dài của anh đan vào kẽ ngón tay cô, nắm chặt, “Phi Phi, nhẫn của Lê Tiện Nam chỉ tặng cho em.”

“……”

“Phi Phi, em cũng không phải là Jane, em là Diệp Phi của anh.” Lê Tiện Nam nói, “Ngày đó ở trên đường Quan Âm, anh nói với em là để anh thử xem, là nói em để cho anh thử, cho em một tương lai, Phi Phi, anh không thích nói lời hứa hẹn, nhưng như thế này không có nghĩa là tình cảm của anh dành cho em là giả.”

Ngày đó Lê Tiện Nam bế Diệp Phi về phòng, vẻ mặt ấm ức của Diệp Phi, nói đến cuối cùng, cũng không biết cụ thể ấm ức là vì chuyện gì.

Lê Tiện Nam biết cô đang nghĩ gì.

Trong phòng nửa tối nửa sáng, ngoài cửa sổ kính sát đất chính là cảnh đêm rực rỡ của Thượng Hải , sông Hoàng Phố vẫn lộng lẫy như vậy, cuộc cuồng hoan trên du thuyền đã qua một thời gian dài nhưng vẫn chưa tàn.

Lê Tiện Nam hôn cô thật sâu, Diệp Phi nghĩ đến anh, những tình yêu đó đều có vẻ vụng về.

Nhưng thật ra ngẫm lại thì tại sao lại không phải?

Lê Tiện Nam cũng không đưa ra lời hứa hẹn, Diệp Phi chưa bao giờ nói em yêu anh.

Ngay cả lời tỏ tình trìu mến lần đó, Diệp Phi cũng chỉ nói, Lê Tiện Nam, em thích anh.

Cô không nói yêu, là bởi vì muốn giữ lại cho mình một phần tôn nghiêm cuối cùng —— lại càng như là đang cảnh tỉnh bản thân mình đã rơi vào tay giặc, bạn chỉ nói thích, thì anh ta còn chưa phải là người mà bạn yêu sâu đậm đến vậy, nhưng thật sự không phải sao?

Có một số việc, không phủ nhận, thì chính vì nó đã thật sự xảy ra.

Lê Tiện Nam chưa bao giờ đưa ra lời hứa hẹn, là bởi vì tình yêu của anh chưa bao giờ dùng miệng nói, mà anh càng thích phải cụ thể hơn một chút, tình yêu của anh rõ ràng là đưa cô vào kế hoạch trong tương lai.

Tình yêu của Lê Tiện Nam từ trước đến nay đều không cần một lời hứa hẹn, anh cũng không phải là Tony yếu đuối.

Ánh đèn trong phòng rất tối, nơi này cũng không phải là Sài Gòn ẩm ướt.

Lê Tiện Nam luôn đối xử với cô hết sức dịu dàng, mặc dù là vào thời khắc như vậy, cũng vẫn thông cảm cho cô.

Da mặt Diệp Phi mỏng, luôn thích tắt đèn.

Ánh đèn trong khách sạn luôn là rất mờ ám.

Nhiệt độ trên làn da Lê Tiện Nam dường như có thể hòa tan cả cô, dưới ánh sáng mê ly, ngón tay anh lơ đãng lướt qua khuôn mặt cô, Diệp Phi nghiêng đầu theo bản năng, cọ cọ vào lòng bàn tay anh, một đôi mắt đang nhìn cô chằm chằm, màn sương trong veo tan biến, bên dưới lớp sương mờ ảo ấy là một trái tim nóng bỏng và thẳng thắn.

Tony nói vào ngày anh ta phát sinh quan hệ với Jane, cô ấy sẽ sẽ nhớ kỹ buổi chiều này, mặc dù cô ấy đã quên khuôn mặt của anh ta, tên của anh ta.



Lê Tiện Nam nói đúng, anh không phải là Tony, cô cũng không phải là Jane.

Cô nhớ rõ mỗi một khoảnh khắc ở bên cạnh anh, nhớ rõ mùa đông ấm áp bên anh, nhớ rõ sự lạnh lùng ở đáy mắt anh tan chảy vì cô.

Mà cô yêu anh.

Mặc dù ngọn lửa khát khao đó bùng cháy, nhưng tình yêu chân thành và mãnh liệt đó, dù có kìm nén như thế nào cũng không thể tắt được.

Nhẫn của Lê Tiện Nam, chỉ tặng cho một người.

Anh chỉ đeo nhẫn cho cô.

“Phi Phi, cái mệnh đề mà em nói, không được thiết lập ở chỗ anh.”

Sau đó, Lê Tiện Nam ôm lấy cô, hiếm khi được hưởng thụ một khoảnh khắc yên tĩnh cùng cô.

Đã là rạng sáng, trong phòng rất yên tĩnh.

Màn đêm bên ngoài cửa sổ sát đất vẫn cứ rực rỡ.

“…… Hả?” Diệp Phi bị anh ôm, tay lười nhác đặt ở trên eo anh, áo ngủ hơi mở rộng, cổ tay mềm mại của cô cọ cọ vào làn da anh.

“Anh và em, không biết kết cục bi kịch.”

“……”

“Kết cục chỉ do con người tạo ra, anh không tin kết cục có thể bị định sẵn. Phi Phi, hứa hẹn chỉ có khoảnh khắc nói ra miệng mới là chân thành, lời nói ra như nước hắt đi, đừng tin tưởng vào lời hứa hẹn,” Lê Tiện Nam vuốt ve bả vai cô, ngón tay lướt qua đầu vai thon gầy, anh cụp mắt nhìn cô, “Tin anh.”

Diệp Phi ngửa đầu lên nhìn anh, dường như Lê Tiện Nam chưa bao giờ thay đổi, ánh mắt nhìn cô, vẫn nhẹ nhàng trước sau như một, dường như không biển đêm vô biên, từng cơn sóng lăn tăn vô cùng dịu dàng.

“Phi Phi, không có cảm giác an toàn thì cứ nói cho anh biết, dù như thế nào anh cũng phải ra được một vài biện pháp làm cho em có cảm giác an toàn hơn một chút.” Lê Tiện Nam giả vờ trầm tư, tặc lưỡi một tiếng, “Da mặt Phi Phi của chúng ta mỏng, không hỏi ra được.”

“Lê Tiện Nam……” Cổ họng Diệp Phi khô khốc, gọi tên anh đều giống như là hờn dỗi đáng yêu.

Lê Tiện Nam cười kéo tay cô, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

“Phi Phi, cho dù em không ở bên cạnh anh, anh cũng sẽ làm cho em biết.”

“Biết cái gì?” Diệp Phi bám lấy hỏi.

“Biết Lê Tiện Nam không phải là bất luận kẻ nào, Phi Phi muốn, Lê Tiện Nam đều sẽ cho cô ấy.”

Lê Tiện Nam hôn lêи đỉиɦ đầu cô, “Ngủ đi, đã rạng sáng rồi, em cũng thật sự biết cách giày vò anh mà, cô nhóc không có lương tâm, uống được một chút rượu trái cây là lập tức đùa giỡn với anh.”

“Có phải em khiến anh cảm thấy rất phiền không?”

Diệp Phi lăn ra khỏi vòng tay anh, trở mình, chống người lên nhìn anh.

“Bảo bối của mình, tự mình dỗ dành, còn có thể không cần em sao.” Lê Tiện Nam ôm cô về lại, “Phi Phi, không có cảm giác an toàn không sao cả, anh cho em.”

Diệp Phi bị anh kéo về lại ôm vào trong lòng, giống như ôm ôm gối.

Lê Tiện Nam thật sự mệt mỏi, lăn qua lộn lại cùng cô hơn nửa đêm.

Hôm nay Diệp Phi thật sự không thể nói rõ chuyện này là như thế nào, có thể là một giây ngẩn người nào đó nghe thấy Tề Minh Viễn nói Triệu Tây Chính sẽ ổn định nhanh thôi, hơn nữ còn nhìn Tông Ngọc vui vẻ kết hôn .

Trong cái giới này, hình như cũng có rất nhiều người thân bất do kỷ (*), giữa cô và Lê Tiện Nam, cho tới bây giờ đều khác nhau một trời một vực như trời với đất.

(*) Thân bất do kỷ nguyên gốc là “身不由己”: có nghĩa là chuyện của mình nhưng không thể tự mình đưa ra quyết định. (Baidu)

Chia tay vốn dĩ hẳn là kết cục đã định, ngay từ đầu cô đã biết, đó sẽ chỉ là tham lam sự ấm áp của anh, sau đó là thể xác và tinh thần vào tình trạng thất thủ, nhất quyết không nói yêu mà nói là thích, đó thật sự chỉ là thích thôi sao?

Lê Tiện Nam nhìn thấu, anh biết hết tất cả.

Lê Tiện Nam luôn buộc cô phải tỉnh táo trên đường ray trượt lên đến đỉnh cao nhất của du͙© vọиɠ, muốn cô duy trì được một phần lý trí.

Diệp Phi nhìn lại anh bằng ánh mắt dịu dàng chứa đựng muôn vàn tình yêu.

Đó có thật sự chỉ là thích sao?

Trong lòng Lê Tiện Nam biết rõ.

Tình yêu của bọn họ được định sẵn là sẽ kết thúc trong bi kịch, Lê Tiện Nam cũng biết được, nhưng cô thật sự đã bước vào trong lòng anh, Lê Tiện Nam chỉ tin tưởng chuyện thành do người, anh không tin vào bi kịch được định sẵn.

Vì cô mà thử xem, cũng không chỉ là “thử xem”, chỉ là con đường này có lẽ là sẽ khó đi hơn một chút, nhưng cũng không đến mức không có con đường nào cả.

Anh không nói lời hứa hẹn, bởi vì cũng không biết con đường này nên đi như thế nào mới có thể đi một cách thuận lợi được, cũng không thể hứa trước với cô, em chờ anh bao lâu, kết quả khiến cho người đó lần lượt thất vọng, Lê Tiện Nam không nỡ nhìn thấy sự hụt hẫng trong đôi mắt Diệp Phi, ngay cả một chút cũng không nỡ.

Diệp Phi nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn Lê Tiện Nam, Lê Tiện Nam cũng nhìn cô, rốt cuộc cô cũng nhoẻn miệng mỉm cười, tiến đến gần hôn anh một cái.

Tay Lê Tiện Nam ôm lấy eo cô trượt xuống một chút, không quá đứng đắn uy hϊếp, “Ngoan ngoãn ngủ đi.”

Diệp Phi cười, nháy mắt với anh, “Lê Tiện Nam, em tin tưởng anh.”

“Tin tưởng thì tin tưởng, em nháy mắt làm gì chứ?” Nói xong, tay còn đi xuống thêm một chút, như là trừng phạt đánh vào mông cô một cái.

Diệp Phi bĩu môi, không thích nói ra, cô tiến lại gần, ánh mắt ngây thơ, rồi lại có chút chắc chắn.

“Lê Tiện Nam, em biết anh muốn nghe ba chữ kia, hiện tại em sẽ không nói cho anh nghe.” Cô xụ mặt, trên khuôn mặt nhỏ còn hơi ửng đỏ, đôi mắt hạnh sạch sẽ và thẳng thắn.

“Anh cũng nợ em, chờ sau này nói cho em nghe.”

Diệp Phi nhìn anh trong ánh sáng mông lung như vậy, sự bất an quấy phá cô trong đêm nay giống như một đứa trẻ lang thang đã lâu, đột nhiên có được một bảo vật gì đó, luôn chuẩn bị có một ngày nó sẽ mất đi.

Nhưng dù sao cô cũng là một cô gái mới hai mươi hai tuổi, vốn dĩ cô có thể đè xuống bằng lý trí, nhưng những ngày này được Lê Tiện Nam nuông chiều, những gì vui vẻ và không vui của cô dường như trở về đơn thuần thuở ban đầu.

Có thể tùy ý cười, cũng có thể cảm thấy ấm ức, cũng có thể tức giận —— toàn bộ đều có anh ở phía sau.

Thì ra khi được người ta nâng niu ở trong lòng thì sẽ trở nên dũng cảm.

Hôm nay khống chế không được sự bất an, cô biết rõ như vậy không tốt, khi nói ra, còn đã chuẩn bị sẵn sàng, câu chuyện có thể thay đổi theo chiều hướng không vui hay không?

Nếu là người khác, điều này chắc là sẽ dẫn đến một cuộc tranh cãi, nhưng Lê Tiện Nam thì không, Lê Tiện Nam vẫn là bến đỗ ấm áp của cô, là nơi neo đậu dịu dàng chỉ thuộc về cô.

Lê Tiện Nam cũng không phải bất luận cứ người nào.

Cô tin tưởng Lê Tiện Nam.

Tình yêu lặng lẽ, rồi lại vang vọng, cứ như vậy tràn ngập, chỉ cần nhìn về phía anh là ánh mắt đều sẽ mềm mại đi.

“Lê Tiện Nam, có phải hôm nay em có hơi tùy hứng không?” Diệp Phi nhẹ giọng hỏi anh.

Lê Tiện Nam nhắm mắt lại, tay gác ở trên eo cô vỗ vỗ, giọng Bắc Kinh biếng nhác nghe như chọc vào lòng người, “May mà em tùy hứng với anh, em mà tùy hứng với người khác thì anh biết đi đâu khóc đây. Tùy hứng thì cứ tùy hứng thôi, anh quen với nó, anh cưng chiều, nâng niu trong tay anh.”