Chương 32: Hơi Thở Ấm Áp

Trần Nặc giữ yên lặng, kỳ thật. . . Hắn có chút mờ mịt, trong lòng cân nhắc nên lấy thái độ như thế nào để đối mặt với chuyện này.

Thế nhưng sự trầm mặc của thiếu niên, rơi vào trong mắt của lão Tôn, liền thành ý tứ khác.

Lão Tôn trước tiên đi tới cửa, nhìn ngoài cửa một chút, sau đó đóng cửa lại. Quay người trở lại trong phòng, chỉ vào ghế sa lon bên cạnh: "Ngươi ngồi xuống."

Trần Nặc ngồi xuống, hắn bỗng nhiên đối với một loạt hành động vừa rồi của lão Tôn sinh ra mấy phần hảo cảm.

Lão Tôn đúng là người tốt.

"Uống nước sao?"

Trần Nặc lắc đầu.

Lão Tôn vẫn rót cho hắn một chén.

"Người trẻ tuổi, có gánh nặng tinh thần, ta có thể hiểu được. Tình huống gia đình của ngươi, ta xem qua hồ sơ trường học. Ân, thời điểm ta tiếp nhận ban này, lúc đầu Ngô lão sư chủ nhiệm lớp cũng cùng ta nói qua. Ta đang định trong hai ngày tới sẽ đến nhà ngươi để hiểu biết thêm về tình trạng của ngươi."

Lão Tôn tận lực để cho ngữ khí của mình nhu hòa một chút: "Ta biết, ngươi còn quá trẻ, lại lâm vào tình cảnh khó khăn của gia đình như vậy. Kỳ thật Trần Nặc. . . Ngươi là một đứa trẻ rất thông minh, cũng rất đặc điểm. Chuyện này, làm lão sư của ngươi, ta sẽ không để cho ngươi chịu bất kỳ áp lực nào, chính ngươi cũng không cần có bất kỳ áp lực, ngục giam bên kia chỉ đến tìm hiểu một chút tình huống. Tất cả quyết định cuối cùng, đều là do ngươi quyết định, cho nên, ngươi không cần phải lo lắng. Nếu có khó khăn gì, đều có thể nói với ta."

Trần Nặc nhìn kỹ lão Tôn, từ trong ánh mắt của người đàn ông trung niên này hắn thấy được sự chân thành, còn có loại quan tâm rất nghiêm túc.

Nghĩ nghĩ, hắn cố ý cười nói: "Có thể cho ta điếu thuốc hút sao?"

Lão Tôn trừng mắt: "Đừng hồ nháo a!"

Nói rồi, hắn từ trong ngăn kéo sờ soạng, lấy ra một bao kẹo hoa quả: "Tuổi còn trẻ học hút thuốc cái gì, ăn kẹo!"

Lão Tôn nhìn Trần Nặc lột ra một viên kẹo đưa vào bên trong miệng, mới yên tâm cười cười.

Hắn nhìn đồng hồ đeo tay một chút: "Thời gian không còn sớm, ân, trong nhà ngươi hẳn cũng không có ai nấu cơm, đi, cùng ta về nhà đi ăn cơm."

Trần Nặc thoáng có chút ngoài ý muốn, tuy nhiên chỉ khẽ giật mình, liền cười nói: "Ta không đi, ngày mai ngươi có thể lại trừng phạt ta quét sân trường hay không?"

Lão Tôn liếc Trần Nặc một cái: "Đừng có đùa giỡn với ta, ta vì sao lại bắt ngươi quét sân trường, ngươi còn không rõ? Ta cho ngươi biết, không cho phép ngươi có suy nghĩ đó, nếu không sân trường học này, cho đến khi ngươi tốt nghiệp, đều sẽ do ngươi quét, ngươi tin hay không?"

Trần Nặc dở khóc dở cười: "Lão Tôn, ngươi là ái nữ cuồng ma a."

"Được rồi, đừng có cười với ta, đi, về nhà ăn cơm! Đêm nay lão bà của ta làm thịt kho tàu đùi gà, tay nghề của nàng rất không tệ."

Ân, lão Tôn a, nói ra ngươi có thể sẽ không tin, đùi gà thịt kho tàu kia, ta biết, xác thực ăn rất ngon.

.

Lão Tôn ở ký túc xá của giáo viên trường học, khoảng cách trường học có vẻ cũng không đến mấy trăm mét.

Đây là loại tòa nhà cũ, nhưng có thể nhìn ra được, vệ sinh cùng hoàn cảnh cũng không tệ lắm. Hành lang cũng không có loại xe đạp chất đống khắp nơi. Dưới lầu có một nhà để xe được rào bằng sắt.

Tại thời đại năm 2001 này, đây cũng được tính là không tệ lắm.

Thời điểm lão Tôn dùng chìa khoá mở cửa, Trần Nặc theo sau đi vào, sau đó liếc mắt liền thấy Tôn giáo hoa đang ngồi ở trên ghế sa lon.

Trong nhà có hệ thống sưởi, sưởi ấm rất đủ. Cô gái chỉ mặc một cái áo len bông, ngược lại đem đường cong vóc dáng xinh đẹp của cô gái phác họa ra rõ ràng.

Lúc Trần Nặc tiến vào, cô gái cực kỳ không có hình tượng dựa vào trên ghế sa lon, ngồi xếp bằng, tóc tai bù xù, trong tay còn cầm một cây bắp ngô, đang gặm một cách mất hình tượng, trong TV đang phát sóng « Blue Dynamic Love » tập mới nhất.

Rất hiển nhiên, cô gái vừa gặm bắp ngô, vừa đối với gương mặt của người con trai trên màn hình chảy nước miếng.

Xong nha! Hình tượng sụp đổ!

Lúc đầu cô gái nghe thấy cửa mở ra, chỉ là uể oải quay đầu lại, sau đó trông thấy Trần Nặc...

"..." Sửng sốt một giây đồng hồ, Tôn giáo hoa hét lên một tiếng, bỗng nhiên từ trên ghế salon nhảy dựng lên, như một làn khói chạy trở về phòng.

Trần Nặc cũng không để ý tóc tai bù xù của Tôn giáo hoa...

Thật sự là chiếc áo len bông kia cực kỳ sát thân, đường cong kia...

Chậc chậc chậc...

Ánh mắt một đường theo Tôn giáo hoa đến gian phòng cô.

Khục! ! ! !

Lão Tôn ho khan một tiếng, để cho Trần Nặc thu hồi ánh mắt.

Lão Tôn trừng Trần Nặc một chút: "Đem giày thay, sau đó ngồi ở phòng khách, làm bài tập trước!"

Nhìn tiểu tử này càng ngày càng không vừa mắt, lão Tôn bỗng nhiên có chút hối hận.

Ta đây không phải là đã dẫn sói vào nhà chứ?

Sau mấy phút đồng hồ, Tôn giáo hoa từ trong phòng bước ra, đã mặc một chiếc áo khoác lông, dưới chân còn có một đôi dép lê vải bông. Tóc cũng được buộc thành kiểu đuôi ngựa gọn gàng trẻ trung.

Hôm trước thời điểm sau khi tan học, hai người cùng nhau quét sân trường, trong lúc vô tình Trần Nặc đã tán thưởng một câu cô buộc đuôi ngựa nhìn rất đẹp, thế là, hai ngày này trong trường học, mỗi ngày Tôn giáo hoa đều buộc tóc đuôi ngựa.

"Cha... Cái kia, hắn, hắn sao lại tới đây?" Tôn giáo hoa thận trọng nhìn phụ thân.

Lão Tôn đang sắp xếp công văn trong cặp, tùy ý nói: "A, ta dẫn hắn trở về ăn bữa cơm."

Nói rồi, hắn ngẩng đầu nhìn nhìn con gái mình, lại nhìn tiểu tử kia một chút.

"Hai người các ngươi đều thành thành thật thật làm bài tập cho ta! Trần Nặc, ngươi làm bài tập trên bàn phòng bếp! Khả Khả, ngươi ở phòng khách làm bài! Không cho phép chùm đầu vào nhau!"

Mặt mày xấu hộ cúi xuống lấy túi sách và bài tập.

Tôn giáo hoa tự nhiên mất hồn mất vía, thỉnh thoảng lại liếc trộm Trần Nặc.

Nhưng điều khiến cho cô gái bất ngờ chính là, tên gia hỏa vẫn luôn không đứng đắn này, ánh mắt tại giờ phút này lại trong suốt bình tĩnh, hắn đang quan sát tỉ mỉ phòng khách, phòng bếp, sau đó bỗng nhiên cười cười, cúi đầu lật sách giáo khoa ra.

Chẳng lẽ hắn sợ cha của mình?

Không thể a.

Trần Nặc lại cảm thấy trong lòng của mình bỗng nhiên lâm vào một loại cảm xúc kỳ diệu.

Đồ nội thất cũ kỹ, trang trí đơn giản nhưng lại thoải mái và ấm áp.

Tường giấy ố vàng, hơi ấm dễ chịu.

Trong phòng bếp truyền đến âm thanh thái thịt rửa rau của lão Tôn...

Trần Nặc gần như tham lam hít một hơi thật sâu. Phảng phất muốn đem hơi thở mà hắn vẫn luôn cả đời không chạm tới được, gọi là hơi thở "Ấm áp", hít vào thật sâu trong cơ thể mình.

Hắn nhìn về phía Tôn giáo hoa, trong ánh mắt không còn vẻ trêu chọc không đứng đắn như bình thường nữa, mà là mang theo một tia...

Ôn nhu.