Chương 37: Chiếm Tiện Nghi

Cô nhắc tới nam sinh năm đó, đối với cô cực kỳ tốt, tựa như một người anh trai lớn, ngẫu nhiên sẽ mang kẹo cho cô ăn.

Lúc đó Tôn giáo hoa mới lên tiểu học, đối với nam sinh kia đầu tiên là sợ hãi, về sau coi như anh trai lớn trong nhà.

Lại về sau. . .

"Mấy năm trước, cha ta bỗng nhiên không làm chủ nhiệm trực ban nữa, được điều đi làm thầy chủ nhiệm. Mẹ ta còn cùng ba ba ta ầm ĩ một trận lớn. Trước đó cha ta là tổ trưởng niên cấp, vẫn là giáo sư ưu tú duy nhất được trong trường bình chọn ra. . . Trường học của chúng ta mặc dù kém, nhưng lúc ấy cha ta làm lão sư, tỉ lệ lên lớp của toàn trường tốt nhất ở mấy năm kia, đều là do cha ta giành lại tới. Nhưng cha ta lại không chịu tiếp tục làm chỉ huy trực ban.

Ta nghe mẹ ta nói, không làm chủ nhiệm trực ban cùng tổ trưởng niên cấp, tiền thưởng a, thưởng tỉ lệ lên lớp a, loạn thất bát tao, thu nhập ít đi rất nhiều.

Nhưng cha ta lại không chịu giữ chức, cũng không biết vì cái gì."

"Nam sinh kia tên gọi là gì, ngươi còn nhớ rõ không?"

". . . Gọi Hàn Khắc Kiên. Cái tên này vẫn là do cha ta đổi, muốn hắn vượt qua gian nan, dũng cảm đối mặt nhân sinh." Tôn giáo hoa lắc đầu: "Mấy năm kia cha ta đối với hắn khá tốt, có đôi khi con gái ruột như ta cũng đều phải ghen tỵ, thời điểm trong nhà ăn tết, trường học phát cá hố, cha ta đều nhặt nhiều nhất, chừa cho hắn một phần mang về nhà.

A đúng, toán học của hắn kỳ thật đặc biệt tốt, cha ta nói kỳ thật hắn có thiên phú học toán, thật đáng tiếc, trung học cơ sở không cố gắng học đàng hoàng, lại đến trường học của chúng ta, lãng phí.

Ta nhớ được, hai năm đó, hắn thường xuyên bị cha ta mang về ăn cơm, còn phụ đạo toán học cho ta."

Trần Nặc nhẹ gật đầu.

Sau đó tiểu cô nương liền nói qua nhiều chuyện phiếm khác, bắt đầu kể một ít chuyện thượng vàng hạ cám trong trường học.

Mắt thấy tiểu cô nương có hứng thú với mâm trái cây trên bàn, chọn cà chua bi trong mâm trái cây để ăn —— ân, món đồ ăn kia ở thời đại này, còn không có được xưng là Thánh nữ quả, tất cả mọi người hay là gọi cà chua baby.

Trần Nặc nhìn cô gái tràn đầy phấn khởi lấy hết cà chua baby, có chút buồn bực ngán ngẩm, đứng dậy kêu nhân viên phục vụ lại đưa tới một phần.

Ước chừng khoản tám giờ, điện thoại di động của Tôn giáo hoa vang lên. Cô gái có chút khẩn trương bắt máy, ấp úng nói vài câu.

Trần Nặc nghe thấy cô gái nói: ". . . Ta ở nhà của bạn học, ân, nhà Lâm Hiểu Na a. . . A nha. . . Ta lập tức trở về. . ."

Cô gái cúp điện thoại, Trần Nặc không đợi nàng nói cái gì, trực tiếp đứng dậy: "Đi, đưa ngươi về nhà."

Đưa Tôn giáo hoa đến dưới lầu ký túc xá nhân viên của trường số 8, Trần Nặc cũng không nói thêm cái gì, nhìn ra được nữ hài có chán ngấy xiêu vẹo không muốn lên lầu, Trần Nặc làm bộ không nhìn ra, quay đầu liền đi, kỳ thật trốn ở cách đó không xa, nhìn cô gái lên lầu, sau đó nhìn ánh đèn lầu năm cũng sáng lên, lúc này mới rời đi.

Cả một buổi tối, Trần Nặc đem một ít chuyện hỏi rõ.

Quá trình rất đơn giản, suốt đêm hắn ở trong quán net phụ cận trường học lượn vài vòng trên mạng, đốt mấy bao thuốc lá Trung Hoa.

Tìm bên trong quán Internet cùng trung tâm trò chơi, ăn mặc của những người khác, lôi kéo làm quen với những tên trông giống với du côn giang hồ.

Sau khi đôt xong mấy bao thuốc lá Trung Hoa, Trần Nặc hỏi thăm rõ ràng.

Hàn Khắc Kiên, biệt danh là Hàn Đại Tráng, cũng được gọi là Đại Tráng ca.

Ân, từng lăn lộn trên đường phố, tiếng tăm lừng lẫy.

Cũng từng có tin đồn, người này đã chết.

Bị người đâm chết.

Đại khái khoản bốn năm năm trước, sau một đêm, bị người đâm chết tại sau một cái thùng rác trong một con hẻm. Mười mấy đao!

Cũng chính một năm kia, lão Tôn không còn làm chủ nhiệm lớp, không còn dạy học sinh, nản lòng thoái chí đi làm thầy chủ nhiệm mỗi ngày kiếm sống.

Trần Nặc lập tức liền hiểu cái gì.

··

Ngày thứ hai, lão Tôn bước vào lớp học, trông thấy Trần Nặc ngồi tại chỗ ngồi của mình, lão Tôn vui mừng cười cười.

Trần Nặc cũng nhìn chằm chằm lão Tôn nở nụ cười.

Cho dù lão Tôn lại bới lông tìm vết, lại phân Trần Nặc tan học quét dọn phòng học, Trần Nặc cũng không có nửa điểm không hài lòng.

Hắn đã hiểu dụng ý của lão Tôn.

Tại lão Tôn nhìn đến, Trần Nặc là một học sinh bởi vì hoàn cảnh gia đình mà trở nên quái gở, vậy không thể để con cừu non lạc lối này rời khỏi bầy đàn.

Mặc kệ là tham gia đội quét tuyết trên sân trường, hay là để hắn làm việc, làm những việc này, cũng không phải vì nhằm vào trả tù. . .Được rồi, nhiều ít cũng có một chút.

Nhưng chủ yếu, dụng ý của lão Tôn, là hi vọng thiếu niên này có nhiều thời gian dung nhập với tập thể hơn, nhiều tham gia hoạt động một chút, sống giống như chân chính. . . Học sinh!

Chạy tới chạy lui hai chuyến, khiên mấy thùng nước, cùng mấy cái học sinh lớp khác dọn dẹp lớp học.

Trong lúc đó những học sinh kia cười toe toét, Trần Nặc cũng nói vài câu náo nhiệt bên trong đó —cũng rất tốt, loại cuộc sống này, có chút ngây thơ ấu trĩ, nhưng tâm tình cực kỳ thả lỏng.

Lúc kết thúc, lão Tôn lại tới mang theo Trần Nặc trở về ăn cơm.

Đương nhiên, đối với việc con gái của mình tiếp xúc với Trần Nặc, lão Tôn vẫn là thái độ giống như phòng tặc.

Mẹ của Tôn giáo hoa vẫn về muộn như bình thường, thời điểm Trần Nặc rời đi đều không gặp được người.

Bất quá lần này, trước khi rời đi, lão Tôn kín đáo đưa cho Trần Nặc một cái túi nhựa màu đen.

"Cá hố đông lạnh, trường học phát. Trong nhà của cũng chỉ có ba người, cũng ăn không hết. Ngươi lấy về, lúc nào tự làm cơm, cắt ra mấy khối chưng một chút, rất đơn giản."

Trần Nặc không nói chuyện, cũng không chối từ, nhận lấy, ước lượng một chút.

Ân, trĩu nặng.

Vừa muốn đi, lão Tôn bỗng nhiên gọi hắn lại.

"Ngươi chờ chút, liền đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích." Lão Tôn phảng phất nhớ ra cái gì đó: "Hôm nay mua một ít quýt, mua nhiều, ngươi mang một ít trở về ăn."

Trần Nặc: ". . ."

Ngọa tào, lão Tôn ngươi chiếm tiện nghi của ta?