Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bình Tĩnh Đừng Nóng

Chương 58: Tất Cả Đều Là Tiền

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hơi chần chờ, Trần Nặc quả quyết quay đầu chạy trở về Tôn gia, đẩy cửa ra, trông thấy Tôn giáo hoa đã đổi lại đồ mặc ở nhà, một mặt kinh ngạc nhìn Trần Nặc ở ngoài cửa.

"A? Ngươi tại sao trở lại?"

Mặt của Tôn giáo hoa có chút hồng hồng.

Trần Nặc thở hắt ra: "Cha ngươi đã trở về chưa?"

"Chưa. . ." Mặt Tôn Khả Khả càng đỏ hơn mấy phần.

Trần Nặc cười cười: "Có vấn đề muốn nhờ ngươi, đêm nay ta có chút việc muốn ra cửa, lại không thể đem em gái để ở nhà một mình, có thể để Tiểu Diệp Tử ở nhà ngươi một đêm, nhờ ngươi trông em ấy một chút hay không?"

Tôn giáo hoa sửng sốt một chút: "A? Ngươi, ngươi đêm nay muốn đi đâu?"

Trần Nặc muốn từ miệng bịa ra môt cái lý do, nhưng lời đến khóe miệng, nhìn tới ánh mắt trong suốt của Tôn giáo hoa, lời đến khóe miệng bỗng nhiên trì trệ, khe khẽ thở dài: "Đừng hỏi được chứ."

Nói rồi, hắn vào nhà, đem Trần Tiểu Diệp đã ngủ nhẹ nhàng đặt lên trên ghế sa lon.

"Buổi sáng ngày mai ta sẽ đến đón đứa bé."

"A?" Tôn giáo hoa bản năng muốn la lên, nhưng mới kêu lên được nửa âm, lại sợ đánh thức Trần Tiểu Diệp, thanh âm liền đè nén nhỏ lại, nắm lấy cánh tay của Trần Nặc: "Ngươi chờ chút! Đến cùng là có chuyện gi? Ngươi có chuyện gì mà muộn như vậy còn muốn đi ra ngoài?"

Trần Nặc nắm lấy tay Tôn giáo hoa, vỗ vỗ đầu của nàng, ôn nhu nói: "Nghe lời, đừng hỏi nhiều."

Nói xong, không chờ Tôn giáo hoa lấy lại tinh thần, Trần Nặc đã đi ra ngoài, nhanh như chớp liền đi xuống lầu.

Thời điểm đi trên đường, Tôn giáo hoa lại gọi mấy cuộc điện thoại, Trần Nặc dứt khoát đem di động trực tiếp để chế độ yên lặng.

Đem di động nhét vào trong túi quần, Trần Nặc đi tới ven đường, bắt một chiếc xe taxi, báo địa chỉ.

·

Công ty phát triển xây dựng đường XX.

Đây là một công ty xây dựng và phát triển nhà nước do phố cơ sở điều hành, có vốn cổ phần tư nhân, khu vốn nắm giữ một nửa cổ phần. Hợp tác phát triển một số dự án bất động sản trên địa bàn.

Mà đặc điểm duy nhất: Đây là nơi làm việc của mẹ Tôn giáo hoa, Dương nữ sĩ.

Nhìn thoáng qua điện thoại, tám giờ mười lăm phút tối.

·

Ký túc xá trước mặt không cao, cũng chỉ có ba tầng, đã một mảng tối đen như mực.

Trần Nặc cũng không nóng nảy, dọc theo đường đi đi xuống dưới.

Ở phía trước con đường này, có một nhà hàng rượu vang, hai năm này cũng tích góp được một ít danh tiếng, càng ngày càng phát triển.

Đặc biệt là những dự án kinh doanh phát triển, luôn phải ăn uống,uống rượu, ngược lại kéo thêm sinh ý cho những nhà hàng gần đó —— dần dà, nơi này cũng trở thành một nơi có tiếng.

Trần Nặc dọc theo tửu lâu ven đường vừa đi vừa nhìn, cước bộ không chậm, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn cẩn thân quan sát.

Rốt cục, sau khi tìm được khoảng ba năm căn nhà, ở một bãi đậu xe lớn nhất, nằm ở trước một nhà hàng cao cấp nhất, chính là mục tiêu mà Trần Nặc tìm kiếm.

Chiếc xe Passat màu đen, bảng số xe được kiểm tra không sai.

Sau đó, Trần Nặc đã nhìn thấy lão Tôn.

Trần Nặc nhẹ nhàng thở ra.

Ân, tìm được người rồi, không có việc gì, vậy thì tốt rồi!

·

Lão Tôn đang ngồi trên một tảng bê tông bên kia đường, trong tay đang kẹp một điếu thuốc lá.

Dưới bóng đêm, điếu thuốc trong tay của lão Tôn như một đốm lửa, lúc sáng lúc tối.

Cả người hắn tựa hồ cũng đang ngẩn người, phảng phất có chút mất hồn mất vía.

Trần Nặc lặng lẽ đi qua, đi tới sau lưng lão Tôn, lão Tôn cũng không phát hiện được.

Người đến là Trần Nặc, đứng ở sau lưng của lão Tôn, nghe được một cỗ mùi vị của rượu nhàn nhạt trên thân lão Tôn.

Lão Tôn hoàn toàn không phát hiện được cách đó không xa ở sau lưng hắn, thiếu niên đang lẳng lặng nhìn chính mình.

Hắn cứ như vậy hút thuốc, có mấy lần tựa hồ muốn đứng dậy, nhưng cuối cùng lại ngồi xuống.

Buổi tối đầu xuân, nhiệt độ không khí vẫn còn lạnh lẽo, trên người lão Tôn là chiếc áo khoác bông màu xanh tây tạng mà hắn thường mặc, chỉ là ngòn tay kép lấy điều thuốc lá, từ xa nhìn lại, hơi có chút run rẩy.

Rốt cục, ước chừng sau nửa giờ, trên bậc thềm của nhà hàng nằm phía đối diện, có mấy người đi xuống.

Một người tròn đó, bị người vây xung quanh như chúng tinh phủng nguyệt, chính là một người đàn ông trung niên, trên thân mặc bộ âu phục vừa vặn, còn phủ một chiếc áo khoác bên ngoài, thần sắc mang theo một cỗ tư thái cao cao tại thượng. Mày kiếm mắt sáng, khuôn mặt trông cực kỳ tỏa sáng.

Lão Tôn trong nháy mắt đã tỉnh hồn, dùng sức hít điếu thuốc một hơi thật sâu, đầu thuốc lá bị giẫm trên mặt đất, đứng dậy, nhanh chân hướng phía cửa lớn của nhà hàng đi đến.

Trần Nặc trông thấy, trong tay lão Tôn, manh theo chiếc cặp đựng công văn mà hắn vẫn mang theo hàng ngày.

Đi vào đám người kia, lão Tôn phảng phất thấp khẽ nói một câu gì, còn đang muốn tới gần, những người bên cạnh tên đàn ông trung niên kia giống như muốn xông lên.

Tên đàn ông trung niên kia ngưng thần thấy rõ là lão Tôn, khoát khoát tay, để cho người thả lão Tôn đến trước mặt.

Cũng không biết lão Tôn cùng tên đàn ông trung niên kia nói thứ gì, lúc ban đâu lão Tôn trông còn còn trấn định, nhưng sau khi nói mấy câu, tên đàn ông trung niên kia phảng phất cười lạnh đáp trả lại hai câu.

Lão Tôn bỗng nhiên từ trong túi công văn móc ra một thứ.

Xa xa cũng thấy không rõ, trông giống như là dùng giấy báo bọc lại.

Tên đàn ông trung niên kia tựa hồ rất khinh thường, mắt thấy lão Tôn muốn đem đồ vật đưa cho mình, hắn tiện tay vung lên, lão Tôn rốt cuộc cũng uống qua rượu, lại ngồi ở ven đường không biết bao lâu, tay cũng bị đông lạnh. Đồ được bọc trong báo kia, bị đánh rớt trên mặt đất,rơi ra!

Tất cả đều là tiền!

Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn lão Tôn một chút, cũng không biết nói cái gì, xoay người rời đi.

Lão Tôn vội vàng cúi đầu nhặt tiền trên mặt đất, từng chút một chồng chất lên, mắt thấy người đàn ông trung niên kia đã bước lên chiếc Passat, liền rống lớn một tiếng.

"Ta đều cho ngươi, đều trả ngươi còn không được sao! !"

Người đàn ông trung niên kia cũng không trả lời, cửa xe đóng lại, sau đó khởi động xe, chậm rãi từ bên cạnh lão Tôn rời đi.
« Chương TrướcChương Tiếp »