Chương 81: Đã Trở Về

Trần Nặc suy nghĩ một chút, đưa tay ấn vào một vị trí nào đó trên cổ Tôn giáo hoa đang mơ mơ màng màng.

Tôn giáo hoa nhắm mắt lại, ngủ thật say, Trần Nặc thì một lần nữa đi vào phòng ngủ chính.

Nhìn thoáng qua, xác định đối phương đã rời khỏi.

Trần Nặc nhíu nhíu mày, đi tới ban công, nhìn lướt qua, phát hiện bên trái cửa sổ hợp kim nhôm có một tia khe hở.

Đưa tay nhẹ nhàng mở cửa sổ ra, tay thu hồi sức lực, cửa sổ lặng im không tiếng động kéo ra, thân thể Trần Nặc liền nhảy lên bệ cửa sổ, hai tay sờ ra ngoài xuôi theo đỉnh đầu, thân thể như là một con báo khéo léo trượt đi lên.

Nhà lão Tôn tại lầu năm, đi lên, chính là mái nhà.

Mái nhà cũng không người, thời điểm Trần Nặc rơi xuống đất ánh mắt đã đảo qua một lần.

Ngày bình thường cũng không ai lại đi lên mái nhà, trên đó còn có không ít tấm xi măng cách nhiệt đều đã rách nát, còn có một số máy điều hòa không khí được đặt lộn xộn, còn có trang bị máy nước nóng năng lượng mặt trời.

Trần Nặc nhanh chóng chạy vòng quanh mép mái nhà, cuối cùng ở bên trái nhìn xuống lầu dưới, ước chừng hơn mười mét, có một thân ảnh đang bình thản chậm rãi rời đi.

Đội mũ, hai tay đút vào túi quần.

Màu sắc quần áo cùng với người mình vừa thấy qua gương đồng giống nhau.

Quan sát bốn phía xung quanh một chút.

Ký túc xá này chính là trần trụi đứng sừng sững một mình, xung quanh cũng không có tòa nhà dân cư nào, nơi xa thì có một cái nhà máy.

Trần Nặc trực tiếp nghiêng người lộn ra ngoài, hai tay nhẹ nhàng bám lấy ống thoát nước trao bên ngoài tòa nhà, thân thể trực tiếp tuột xuống, toàn bộ quá trình không đến mười mấy giây.

Sau khi rơi xuống đất, Trần Nặc nhanh chóng đem đồng phục cởi ra, vò lại thành một cục, tiện tay ném vào trong bụi cỏ dưới lầu, sau đó nhanh chóng đi theo.

Tốc độ đi bộ của Anderson rất nhanh, mặc dù cúi đầu, nhưng kỳ thật cũng không có buông lỏng cảnh giác, thời điểm đi qua mấy giao lộ, mượn lúc đèn đỏ, còn cố ý quan sát sau lưng.

Xác định an toàn, Anderson mới đổi phương hướng, hướng về phía khách sạn liền đi, tại trước khi đến khách sạn, hắn thậm chí còn dừng lại, tiến vào một siêu thị nhỏ ven đường mua hai chai nước khoáng.

Nửa giờ sau, bước vào đại sảnh khách sạn.

Trần Nặc đứng dưới một cái đèn đường ở đằng xa, nhìn bóng dáng Anderson biến mất tại trong khách sạn, nhất là trong nháy mắt khi Anderson vào cửa, hắn chuẩn xác thấy được gương mặt của Anderson trên tường kính trong suốt từ trần đến sàn nhà.

Trần Nặc híp hai mắt một chút.

Đứng tại chỗ, sau khi suy tư vài giây đồng hồ, Trần Nặc quay đầu rời đi.

·

Tôn giáo hoa từ tỉnh dậy sau một giấc ngủ nặng nề, phản ứng đầu tiên liền là: Người đâu?

Thử hô một tiếng: "Trần Nặc?"

Từ cửa phòng bếp, nhô ra nửa cái đầu, trên mặt thiếu niên mang theo nụ cười đáng yêu lại vô hại: "Tỉnh?"

Đầu rụt trở về, một lát sau, Trần Nặc bưng một bát cháo trắng đi tới, nhẹ nhàng đặt lên trên bàn trà phía trước sô pha.

Sau đó lại quay người tiến vào phòng bếp, cầm một cái chén nhỏ đi ra đặt bên cạnh bát cháo trắng.

Bên trong chén nhỏ là một chồng cài bẹ được cắt thành sợi, rửa sạch sẻ, chỉ cắt cải ngọt. Bên cạnh còn có thêm một đống nhỏ chà bông.

Không để ý dáng vẻ thiếu nữ ngây người, Trần Nặc trực tiếp duỗi tay ra, sờ lên trán Tôn Khả Khả một chút.

"Ừm, không còn phát sốt. Cảm giác thế nào?"

Trên mặt cô bé mang theo vẻ thẹn thùng, nghiêng đầu tránh tay Trần Nặc, thấp giọng nói: "Ổn hơn, chỉ là không còn khí lực."

"Đói." Trần Nặc cầm chén đẩy về phía trước: "Đem cái này ăn, hiện tại đã hơn ba giờ chiều, ngươi cũng chưa ăn cơm trưa, đương nhiên không còn khí lực."

Thiếu nữ nhìn qua Trần Nặc, có chút kinh ngạc xuất thần, sau đó bỗng nhiên không biết nghĩ tới điều gì, trên mặt bắt đầu phiếm hồng, tựa như bôi son phấn, vội vàng cúi đầu cầm đũa, nâng chén lên rồi ngoan ngoãn bắt đầu ăn.

Sau bữa ăn Trần Nặc lại đỡ nàng vào phòng nằm lên giường, sau đó lại lắc lắc nhiệt kế đã được là sạch vè khử trùng.

"Há mồm, a. . ."

Cô gái thẹn thùng cười cười, Trần Nặc để cô ngậm lấy nhiệt kế: "Sau ba phút lấy ra."

Quay người ra khỏi phòng ngủ.

Tôn giáo hoa nằm trên giường nhỏ của mình, cửa phòng không có đóng, có thể nghe thấy Trần Nặc đang thu thập bát đũa trong phòng khách, sau đó lại truyền đến tiếng nước rửa chén từ phòng bếp.

Trên mặt lại bắt đầu phiếm hồng.

Ân. . . Ngày bình thường, cha mẹ ở nhà, sinh hoạt cũng giống như thế này đây. . .

Co gái thẹn thùng thân thể co lại thành một đoàn.

Trần Nặc rửa sạch bát đũa, trở lại phòng ngủ, nhìn thoáng qua đồng hồ, từ trong miệng cô gái lấy nhiệt kế ra xem.

"Không tới 37 độ, ân, không phát sốt. Hẳn chỉ là cảm vặt."

Nói rồi, Trần Nặc đi qua đem màn cửa kéo lên.

Màn cửa cũng không phải là loại vật liệu cách quang, chỉ là để cho ánh sáng trong phòng tối đi vài phần.

"Có thể ngủ thì ngủ tiếp đi, ngã bệnh cần ngủ nhiều hơn, đi ngủ sẽ mau khỏe lại nhất."

Trong nháy mắt màn cửa sổ bị kéo lên, nữ hài lại có chút xấu hổ không kiềm chế được, phảng phất nghĩ tới điều gì, kéo chăn mền đem nửa gương mặt che lại, chỉ lộ ra con mắt.

Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, chăn mền liền bị Trần Nặc kéo xuống.

"Đi ngủ đừng che mặt lại, không sợ khiến bản thân khó chịu à?"

Nói rồi, Trần Nặc liền xoay người muốn ra khỏi cửa phòng.

"Ngươi. . . Ngươi muốn đi sao?" Tôn Khả Khả nhu nhu nhược nhược hô một tiếng.

". . ." Trần Nặc quay đầu, nhìn con ngươi sáng lấp lánh của cô gái, do dự một chút: "Ta trước chưa đi, chờ ngươi ngủ thϊếp đi, ta sẽ xem tivi trong phòng khách, ngươi có việc gì thì gọi ta."

Tôn Khả Khả nhẹ nhàng thở ra, nhìn Trần Nặc đi ra khỏi phòng ngủ, sau đó mở TV trong phòng khách, truyền đến âm thanh loáng thoáng.

Cô gái trợn to hai mắt, nhìn lên trần nhà, không biết trong đầu đang suy nghĩ cái gì, ngẩn ngơ một lát.

Cuối cùng cũng chỉ là người yếu sinh bệnh, thời gian dần trôi qua, mí mắt nặng nề, chậm rãi khép lại, không bao lâu, liền ngủ thϊếp đi.

Thời điểm tình lại, Tôn giáo hoa phát hiện bên trong căn phòng đã tối đen như mực. Hiển nhiên trời đã tối.

Cửa phòng ngủ của mình không biết lúc nào đã đóng lại, nhưng cách cửa phòng, có thể mơ hồ nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh nói chuyện của lão Tôn với Dương Hiểu Nghệ.

Tôn giáo hoa đứng dậy, thậm chí không kịp mang dép lê, liền mở cửa đi ra ngoài.

Trong phòng khách, lão Tôn cùng vợ của mình không biết đang thương lượng cái gì, trông thấy con gái chạy ra.

"Khả Khả tỉnh rồi?" Lão Tôn mở miệng.

Tôn giáo hoa không nói gì, ánh mắt dạo một vòng trong nhà, không thấy được bóng dáng của thiếu niên kia, trong lòng không khỏi thất lạc.

"Trần Nặc đâu?"

Lão Tôn nghe xong, khóe mắt trước kéo ra, thở hắt ra, mới nói: "Buổi chiều hắn đã đi, sau khi mẹ ngươi tan tầm trở về, hắn liền đi."

Dương Hiểu Nghệ thấy con gái mình đi chân trần, liền đi lại nói: "Sao xuống đất lại không mang giày? Ngươi đang sinh bệnh đâu, nhanh lên giường nằm đi."

Tôn giáo hoa bĩu môi, trở lại trong phòng ngủ, thân thể đổ nhào lên giường.

. . . Ai, không vui nha!