Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Bình Tĩnh Đừng Nóng

Chương 87: Không Đến Mức Đó

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe lão Tôn hỏi tới đây, sắc mặt Trần Nặc cực kỳ cổ quái: "Nói đến cũng thật khéo. Chính là vào buổi tối của hai ngày trước, ta học sửa xe trong tiệm của Lỗi ca. Cô gái này vừa vặn đi dạo ở gần đó, xe cô ấy hỏng. Ta cũng sửa một chút cho cô ấy."

Lão Tôn nhíu mày: "Cô ấy là một cô gái người ngoại quốc, tuổi tác lại không lớn, một mính dạo phố sao?"

"Dĩ nhiên không phải, còn có một người lớn đi theo cô ấy." Trần Nặc nói: "Nhưng không quá rành ngôn ngữ nơi đây, lời nói đều nói không rõ."

"Ừm, sau đó thì sao?"

"Sau đó, a, ta thấy đối phương là người ngoại quốc, ta liền nói với Lỗi ca một câu, không thu tiền của cô ấy."

Lão Tôn tựa như cười mà không cười: "Miễn phí tiền sửa xe, nhiều nhất cũng khoản tám tới mười đồng đi. Cô bé ấy hôm nay tới trường, đối với ngươi. . . Ân, đối với ngươi có thể nhiệt tình như vậy?"

Trần Nặc cười toe toét cười một tiếng: "Đại khái là bởi vì ta lớn lên đẹp trai đi."

"Đừng cười đùa tí tửng." Lão Tôn nhíu mày: "Nói thật."

Trần Nặc cố ý gãi đầu một cái, có chút xấu hổ: "Ta liền cùng với cô ấy tùy tiện hàn huyên vài câu, đều là con lừa đầu không nói dối miệng ngựa, mười câu có tám câu đều nghe không hiểu. Nha. Cô ấy nói, nói ta lớn lên giống Nguyên Bân, liền mở miệng một tiếng gọi ta là Oppa."

Nghe câu này, có một chút giống như không biết xấu hổ.

Trần Nặc lại cười tủm tỉm nói: "Những cô gái Nam Triều Tiên đều là như vậy, thấy minh tinh liền hô khàn cả giọng, tựa như trông thấy soái ca hay thần tượng. . . Ngươi phải hiểu rõ người của đất nước này, đối với giá trị nhan sắc đều là sống chết theo đuổi. Bằng không sao lại có thể phẫu thuật thẩm mỹ nhiều như vậy."

Lão Tôn cân nhắc một chút từ kỳ quái về nhan sắc, như có suy nghĩ gì đó.

Lời nói của Trần Nặc, Tôn giáo hoa ở bên cạnh vừa làm bài tập về nhà vừa dựng tai lên nghe lén, kỳ thật cũng không nghe quá rõ.

Bất quá lão Tôn lại nghe hiểu.

Ân, bất đồng ngôn ngữ , mười câu có tám câu đều nghe không hiểu — nghe không hiểu, còn có thể trò chuyện ra việc giống Nguyên Bân?

Đó cũng là trò chuyện không ít a!

Hiểu rồi!

Nhóc con trẻ tuổi, trông thấy một cô gái xinh đẹp, liền muốn bắt đầu trò chuyện chứ sao.

Dù sao cũng phải tới nói, không tính là chuyện quá phận gì.

Thanh thiếu niên a, trông thấy gái xinh, ai lại không thích nhiều lời vài câu tìm cách làm quen.

Cũng không thấy tâm tư gì xấu, đơn giản chỉ là phản ứng bình thường của một cậu con trai tuổi mới lớn thôi, nhìn thấy người khác phái xinh đẹp nên bị hấp dẫn chứ sao.

Thậm chí, trong lòng lão Tôn còn có một suy nghĩ không dễ nói rõ ràng.

Ân, nói chuyện yêu đương, trò chuyện tiếp đi a!

Tiếp tục trò chuyện với nhau đi! Tâm sự nhiệt tình vào. . . Vừa vặn không cần gây họa cho bắp cải nhà ta a.

"A, chuyện ngày hôm kia, lúc ấy Lỗi ca cũng ở đó. Nếu ngươi không tin, ngươi hỏi hắn là biết." Trần Nặc cười khổ nói: "Ta đây là gặp chuyện bất bình, rút đao tương trợ."

Trần Nặc ra vẻ nhẹ nhõm khi nói xong những thứ này.

Về phần lão Tôn sẽ đi hỏi Lỗi ca, đó mới là lạ.

Loại chuyện này, không đáng để chuyên môn đến tận nơi hỏi thăm, nếu hỏi thì có vẻ rất nhiều chuyện.

Huống chi, coi như thật sự đi hỏi thì lại làm sao?

Với thiên phú diễn kịch của Lỗi ca.

Với tính cách nho nhã hiền hòa kia của Lỗi ca.

Đừng nói để hắn nhận ra chuyện này, coi như kêu hắn đối với em gái chân dài hô một tiếng a di, Lỗi ca đều tuyệt không chối từ.

Nói chuyện phiếm xong, sắc trời không còn sớm.

Lão Tôn không có ý lưu hắn lại ăn cơm. . . Nhìn bộ dáng, đại khái là muốn đợi Trần Nặc đi, có thể tâm sự thật tốt với con gái mình.

Thế là Trần Nặc đứng dậy cáo từ.

"Cha, ta tiễn hắn xuống lầu." Tôn giáo hoa bỗng nhiên đứng lên.

Toàn bộ hành trình vừa rồi, Tôn giáo hoa đang ngồi làm bài tập ở gần đó không xa, kỳ thật lỗ tai đều là chăm chú lắng nghe.

Giờ phút này bỗng nhiên đứng lên muốn tiễn Trần Nặc.

Lão Tôn đầu tiên là chau mày, lại một lần nữa nhìn thấy trong ánh mắt của con gái, sự cố chấp hoàn toàn khác với ngày thường.

Trong lòng lão Tôn thở dài.

Thôi được rồi, có lẽ, để bọn họ nói rõ với nhau một hai câu sẽ tốt hơn.

Trần Nặc cũng có chút ngoài ý muốn, nhưng không nói gì.

Hai thiếu niên nam nữ lần lượt đổi giày rồi đi ra ngoài.

Lúc xuống lầu, Trần Nặc không có tiếng, Tôn giáo hoa cũng không mở miệng.

Đi xuống lầu dưới, còn chưa ra khỏi cửa khu vực, Tôn giáo hoa bỗng nhiên đứng lại, mượn bóng đêm, vốn dĩ đi theo bên cạnh Trần Nặc, một chút liền đến gần nửa bước, chặn ngang ôm lấy eo Trần Nặc.

Trần Nặc không nhúc nhích.

Tòa nhà trong đêm đen, yên tĩnh.

Thân thể cô gái, mềm mềm, mùi thơm nhàn nhạt, cứ như vậy dựa vào trước ngực Trần Nặc. Trần Nặc thậm chí có thể cảm nhận được nhịp đập của trái tim cô gái.

Trần Nặc trầm ngâm một chút: "Ngươi. . ."

Lại nghe thấy, Tôn Khả Khả trong bóng đêm, đầu liền nghiêng trên bả vai Trần Nặc trên, giọng nói nhu nhu nhược nhược, lại mang theo một chút nhàn nhạt u oán.

"Ta còn chưa ôm ngươi giống như cô gái buổi chiều. . ."

". . ."

Sau vài giây đồng hồ, cô gái ngẩng đầu, mượn nhờ tia sáng mờ ảo, Trần Nặc vẫn có thể thấy rõ gương mặt xinh đẹp của Tôn Khả Khả trở nên ửng hồng.

Cô gái vội vàng lui về sau một bước, sau đó nhanh như chớp, giống như là chạy trốn lên lầu.

Trần Nặc ngược lại không đi.

Đứng tại chỗ, trong bóng tối, cũng không biết trong đầu suy nghĩ cái gì, suy nghĩ một lát rồi thở dài.

Tâm tư có chút phức tạp.

Tình cảm đối với Tôn Khả Khả, kỳ thật cũng không có đến mức kia.

Thật sự không đến.

Nếu là chỉ nhìn nhan sắc, bản năng thèm muốn thân thể của một người đàn ông đối với cô gái xinh đẹp, tất nhiên sẽ có.

Nhưng thèm thân thể, cũng không thể thèm Tôn Khả Khả. . . Dưới quan hệ của hắn với lão Tôn, cũng không thể tai họa con gái người ta.

Mà tâm tư và tình cảm sâu hơn. . .Thật sự không đến mức độ đó!

Sống hai đời, Diêm La tâm địa kiên cường, làm sao có thể tuỳ tiện đối với một cô gái liền cảm mến đâu.

Còn thiếu một chút.

Như vậy vì sao vừa rồi lại không đẩy ra đâu?

Nói nhảm!

Một đóa hoa thanh xuân, tướng mạo như hoa như ngọc, thân thể mềm mại thơm tho, đồng thời đối phương rõ ràng là chủ động ôm lấy ngươi.

Có bao nhiêu người đàn ông có thể vỗ bộ ngực nói, đẩy ra!

Đừng giả bộ!

Huống chi. . . Ân, cảm giác vừa rồi dán vào cùng nhau. . . Béo chút, xác thực tốt.
« Chương TrướcChương Tiếp »