Chương 16: Trở về thế giới hiện tại

Cha mẹ chỉ mong anh đồng ý cưới Từ Tử Căng, cũng không dùng ân nghĩa hiếu đạo gì để ép buộc anh.

Đúng là anh đã gật đầu.

Anh cũng không thích bất kỳ ai, một khi đã như vậy thì làm cho cha mẹ vui lòng vậy.

"Mẹ, con sẽ xin lỗi Từ đồng chí ngay."

"Còn gọi là Từ đồng chí à?"

Dương Thắng Quân kéo da mặt: "Con sẽ xin lỗi Tử Căng ngay."

Thôi được.

Con trai có thể mềm lòng xuống, Triệu Hồng Anh cũng sẵn sàng lùi một bước, cứng rắn xuống nữa chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ.

"Lão Dương, ông không định đến văn phòng viện trưởng sao?"

"Mau đi đi, lát nữa đưa chút đồ ăn đến cho Từ tử."

"Ừ."

Ông Dương xoay người bỏ đi, hai mẹ con cũng vào phòng bệnh.

Hôm nay bệnh viện không đông lắm, phòng bệnh có ba giường, chỉ có mình Từ Tử Căng.

"Mẹ, cô ấy sao rồi? Vẫn chưa tỉnh à?"

Triệu Hồng Anh lo lắng nhìn cô gái xinh đẹp trên giường, lắc đầu: "Chưa."

"Ngoài xương mũi bị gãy, bác sĩ nghi ngờ có thể gây chấn động não nhẹ."

Gãy mũi?

Chấn động não?

Dương Thắng Quân choáng váng mắt: Ngực Lục Hàn Châu cứng đến vậy sao?

Anh nhíu mày: "Bác sĩ có nói phải làm sao không?"

Triệu Hồng Anh lắc đầu: "Mũi không dễ cố định, chỉ có thể từ từ điều dưỡng, chờ nó liền lại."

"Còn việc có bị chấn động não hay không, nghiêm trọng đến mức nào, bác sĩ bảo quan sát trước đã."

"Hai tiếng nữa, họ sẽ đưa đi kiểm tra lại lần nữa."

Nhìn gương mặt nhỏ nhắm nghiền mắt trên giường, Dương Thắng Quân mới lần đầu nhận ra Từ Tử Căng xinh đẹp đến nhường nào...

Mặt trái xoan, lông mày lá liễu, da trắng như ngọc, mi như lông vũ.

Nếu bỏ qua chiếc mũi sưng cao, có thể nói cả tỉnh Q khó tìm được mấy người con gái xinh đẹp như vậy!

Chỉ tiếc... Tiếc là lòng dạ quá hẹp hòi...

Vợ anh... Có thể không xinh đẹp, nhưng nhất định phải có tấm lòng rộng lượng!

Nếu cô ấy thực sự muốn so đo, e rằng cuộc hôn nhân này không thể thành!

Tất nhiên, nếu cô ấy không tính toán, anh cũng sẽ có trách nhiệm với cô ấy, sẽ sống tốt với cô ấy.

Đang khi Dương Thắng Quân đánh giá Từ Tử Căng đang hôn mê, cô lại trở về mấy chục năm sau...

"Bà là ai vậy? Tôi thật sự không quen biết bà! Bà nói nhiều như vậy, tôi nghe không hiểu!"

Vừa mới bước ra khỏi quán cơm, cô đã bị bà lão đứng trước mặt chặn lại, ép buộc cô phải đồng ý tự nguyện trở về quá khứ.

Trở về làm gì cơ chứ?

Mấy chục năm khổ cực, thân tâm cô đã mệt mỏi rồi, giờ lại phải quay về nếm trải một đời đau khổ nữa sao?