Chương 28: Lời cầu xin

"Chờ tương lai dì già rồi, người ngoài này sẽ cho dì dưỡng lão tống chung, cháu sẽ làm được không?"

"Tương lai dì bị bệnh, người ngoài này sẽ bên giường hầu hạ dì, bỏ công việc để chăm sóc dì, cháu sẽ làm được không?"

"Từ Tử tuy không phải con đẻ của dì, nhưng nó sẽ cả đời vì nhà họ Dương sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường, cháu sẽ làm được không?"

"Đi! Nếu không, từ hôm nay, cháu cút khỏi nhà này cho dì!"

Từ Tử Căng đã sớm biết dì tốt bụng này.

Không có duyên làm mẹ con, nhưng kiếp trước nhờ bà dì này, cô đã cảm nhận được rất nhiều hơi ấm.

Cô không muốn khiến ba mình và Dương bá bá không bao giờ có thể gặp mặt.

Ba cô rất coi trọng người bạn chiến hữu này...

"Dì à, không cần đâu! Xin lỗi cũng chẳng có ý nghĩa gì, với lại cháu cũng không có ý định ở lại nhà họ Dương nữa."

Triệu Hồng Anh choáng váng: "Từ Tử... Cháu đang giận dì phải không? Đừng nóng giận mà, được không?"

"Dì lập tức sẽ đuổi đứa nghiệt tử này ra khỏi nhà! Cháu đừng đi mà, được không?"

Nếu không đi lúc này thì đợi đến bao giờ?

Từ Tử Căng tiến lên ôm lấy Triệu Hồng Anh, vẻ mặt áy náy: "Dì à, lời lúc nãy là cháu lỡ miệng thôi."

"Cháu thật xin lỗi, không nên nói vậy, cháu thật vô lễ."

Làm sao có thể trách cô bé ngoan ngoãn trước mắt này được chứ?

Triệu Hồng Anh biết hoàn toàn không thể trách Từ Tử Căng, tất cả là do con gái bà ép cô bé đến nước này.

Hơn nữa, cô bé nói cũng đúng sự thật mà!

Nhà ai mà lên đến tam đại không phải là gia đình bình thường chứ?

Nếu không có anh em nhiều lần giúp đỡ trên chiến trường, nhà họ Dương làm sao có ngày hôm nay?

Bà chỉ không ngờ con gái mình lại ác độc đến mức này.

"Không."

Triệu Hồng Anh mũi cay cay, mắt đỏ hoe ôm lại Từ Tử Căng: "Con à, không trách con được, là nó sai."

"Dì không ngờ đứa con gái dì chăm sóc tỉ mỉ lại trở nên chua ngoa ác độc như vậy."

"Từ Tử à, người phải xin lỗi là dì, là dì với bá bá con không dạy dỗ tốt con gái, khiến con phải chịu ủy khuất."

"Con yên tâm, từ nay dì sẽ dạy dỗ Văn Tĩnh cho thật tốt."

Có dạy hay không, chẳng liên quan gì đến cô cả.

Không dạy còn tốt hơn.

Cha mẹ không dạy, để người khác dạy, để xã hội dạy cho tốt.

Từ Tử Căng thở dài thườn thượt, lắc đầu nhẹ nhàng: "Dì à, dì đừng khổ sở nữa."

"Nói thật, trước đây cháu muốn gả vào nhà họ Dương, chính là vì dì tốt, đó là lý do chính."