Chương 40: Nhưng trên đời... không tồn tại 2 chữ “nếu như”

"Doanh trưởng, doanh trưởng, có người tìm ngài."

Nhìn thấy Từ Tử Căng, Lục Hàn Châu có chút bối rối trong thoáng chốc: "Cô tìm tôi?"

Từ Tử Căng mỉm cười gật đầu: "Đúng vậy, tôi tìm anh, chúng ta có thể nói chuyện được không?"

Họ đâu có thân, có gì mà nói chứ?

Nhưng Lục Hàn Châu cũng ngại từ chối cô: "Lính gác, dẫn đồng chí này đến phòng họp số 2."

"Vâng!"

Rất nhanh Từ Tử Căng được dẫn vào một phòng họp nhỏ, phòng họp không lớn, khoảng hai mươi mét vuông.

Ở giữa đặt một bàn họp hình chữ nhật, trên tường đối diện treo chân dung vĩ nhân.

Trang trí tuy đơn giản, nhưng lại mang đến cảm giác trang nghiêm.

Đời trước, Từ Tử Căng chưa từng đến doanh của Dương Thắng Quân, càng chưa từng vào phòng họp của anh.

Quan sát kỹ lưỡng, cô phát hiện căn phòng sáng sủa sạch sẽ, từ trên xuống dưới không thấy một hạt bụi: Sạch sẽ quá!

Quả nhiên là bộ đội, sạch sẽ thật.

Dương Thắng Quân cũng thích sạch sẽ.

Việc vệ sinh trong nhà, cơ bản đều do anh làm.

Nếu không vì có Vương Lộ tồn tại, Từ Tử Căng tin rằng cuối cùng họ sẽ không đi đến con đường chia tay.

Nhưng trên đời... không tồn tại 2 chữ “nếu như.

"Đồng chí, cô muốn nói chuyện gì với tôi?"

Ngay khi Từ Tử Căng đang dùng ánh mắt thưởng thức đánh giá phòng họp, Lục Hàn Châu cầm lu nước đi tới...

Nếu hôm nay đến để hoàn thành nhiệm vụ, Từ Tử Căng cũng không định vòng vo: "Lục Hàn Châu, tôi muốn lấy anh!"

Lời vừa thốt ra, Lục Hàn Châu lảo đảo một cái, suýt nữa té lăn ra đất: "Đồng chí Từ..."

Với nhiệm vụ trong người, Từ Tử Căng không đợi Lục Hàn Châu nói hết câu, trực tiếp cướp lời: "Đừng gọi đồng chí, đồng chí gì nữa, anh có thể gọi tôi là Tử Căng hoặc Kiều Kiều!"

"Tôi nói cho anh biết, mũi tôi bị anh đâm gãy rồi."

"Từ nay tôi là người tàn tật, anh phải chịu trách nhiệm với tôi suốt đời!"

Da mặt Lục Hàn Châu giật giật: "..."

Đây tính là tàn tật cấp mấy?

"Đồng chí Từ..."

"Tử Căng hoặc Kiều Kiều!"

Cuối cùng cũng nghĩ ra một cách để đạt mục tiêu, Từ Tử Căng quyết định hôm nay nhất định phải hăng hái tinh thần, bắt cho bằng được Lục Hàn Châu!

"Từ..."

"Lục Hàn Châu, anh mà còn gọi tôi một tiếng đồng chí Từ nữa, tôi sẽ đến văn phòng sư trưởng khóc lóc, nói anh khi dễ tôi!"

"..."

Giật giật giật...

Lục Hàn Châu cạn lời!

Một nữ đồng chí xinh đẹp như vậy, rõ ràng dáng vẻ kiều kiều tích tích, sao tính tình lại hung dữ thế?

Anh khi dễ cô ấy ư?

Cả trường ai mà không biết anh vừa chạm vào phụ nữ là ghê gớm?