Chương 34

Trời vào đêm, không khí thấm đẫm hơi sương, rèm lụa vàng khẽ lay động, một bàn tay thon dài từ bên trong vươn ra vịn vào mép giường như muốn ngồi dậy, nhưng rất nhanh đã bị một bàn tay to lớn, khớp xương rõ ràng khác bắt lấy, mười ngón đan xen kéo trở lại.

"Đừng... ưʍ..." Âm thanh mềm mại của Tiêu Chiến vang lên.

Suối tóc dài ướt đẫm mồ hôi, hai má ửng đỏ sau cơn hoan ái, y nằm đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, dư vị quanh thân còn chưa tan, lười biếng đến một ngón tay cũng không muốn động.

Vương Nhất Bác ôm lấy y từ phía sau, ngậm vành tai y khàn giọng hỏi: "Mệt không?"

Y lười biếng phát ra âm mũi, xem như trả lời.

Toàn thân ướt sũng, hạ thân càng không thể nhìn nổi, giữa hai chân lầy lội một mảng, tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ɖị©ɧ hòa lẫn với nhau không thể phân biệt, vừa nhìn liền biết vừa rồi đã trải qua một trận hoan tình kịch liệt.

Nếu là trước kia, cuộc giao hoan vừa rồi cũng không tính là quá mãnh liệt. Chỉ là gần đây Vương Nhất Bác vẫn luôn khắc chế, đã rất lâu rồi không phóng túng như vậy, đêm nay đột nhiên trở lại, quả thật khiến người ta không chịu nổi.

Sau một hồi được vuốt ve an ủi, Tiêu Chiến hồi phục chút tinh thần. Y nghiêng đầu, chóp mũi chạm vào mặt Vương Nhất Bác, mơ màng nói: "Muốn tắm..."

Gần đây trời lạnh, Tiêu Chiến không muốn đến ôn tuyền bên ngoài mà chỉ muốn tắm rửa luôn ở trong phòng. Cho dù chỉ ra khỏi tẩm điện y cũng không muốn, vì thế mỗi ngày Lý Uy đành phải mang thùng tắm lớn ra vào nội thất cho y dùng, cúc cung tận tụy.

Tuy rằng phiền toái, nhưng hắn là người thành thật, cảm thấy chiều theo ý nương nương cũng là bình thường, chút chuyện nhỏ này không đáng để báo cáo với điện hạ. Vương Nhất Bác thường ngày trở về rất muộn, lúc hắn về tới, Tiêu Chiến cơ bản đều đã tắm rửa thay xiêm y xong, cho nên không hề hay biết gì.

Lúc này nghe Tiêu Chiến nói muốn tắm, liền bế y lên định ôm ra ngoài.

Tiêu Chiến đẩy cánh tay hắn: "Không đi ôn tuyền."

""...?" Vương Nhất Bác cúi đầu: "Không phải muốn tắm sao?"

"Trời lạnh quá... Không muốn ra ngoài."

Hôm nay không biết Lý Uy đã đi đâu, cả ngày vẫn không có ở đây... Với tính tình của Vương Nhất Bác, tất nhiên cũng sẽ không dễ dàng để cho những người khác hầu hạ chuyện này.

Nếu đã như thế, chỉ đành phiền Thái tử điện hạ tôn quý tự mình ra tay.

Thái tử điện hạ tôn quý đương nhiên thập phần ghét bỏ: "Chưa từng thấy ngươi yếu đuối như vậy."

Tiêu Chiến biết rõ hắn dung túng mình, thế nên mặc kệ thái độ của Vương Nhất Bác, dù sao y cũng không đi.

... Quả nhiên một lát sau, Vương Nhất Bác cuối cùng vẫn vén rèm lên bước xuống giường.

Cửa không đóng kín, Đan Đan – tiểu tử bị quên lãng cả buổi tối - lách qua khe cửa lẻn vào phòng, từ ngoài rèm trướng thò đầu nhìn vào bên trong.

Tiêu Chiến vẫn đang nằm trên giường, đưa tay qua sờ đầu nó, tiểu gia hỏa kia vẫy vẫy đuôi như muốn nhào lên giường, nhưng cuối cùng vẫn không nhúc nhích, chỉ đặt cằm ở mép giường, hai mắt trông mong nhìn y.

Thấy thế, Tiêu Chiến cười cười, "Không dám lên đây sao?"

Không thể trách Đan Đan nhát gan. Lần trước Vương Nhất Bác đã nghiêm khắc dạy dỗ, không cho phép nó lên giường. Lần này rõ ràng trí nhớ của nó rất tốt, cho dù Tiêu Chiến có dỗ dành, trấn an như thế nào nó cũng không dám lên. Hổ con do chính tay mình mang về, lại không chăm sóc cẩn thận, còn luôn hung dữ với nó như vậy. Tiêu Chiến nhéo nhéo lỗ tai đang cụp xuống của Đan Đan, nói: "Hắn không nói lý lẽ đâu."

Đan Đan khẽ gừ một tiếng.

Ngoài cửa có tiếng động, là tiếng vật nặng di chuyển, ngay sau đó giọng Vương Nhất Bác từ bên ngoài truyền đến: "Ngươi nói ai?"

Màn giường bị kéo ra, hắn đứng ở bên giường, vẻ mặt nhăn nhó khó chịu. Thính lực của hắn cực tốt, đương nhiên sẽ nghe được những lời thầm thì vừa rồi của Tiêu Chiến. Đường đường là Thái tử lại hạ mình chuyển đồ nặng nhọc, quay về còn nghe người được hầu hạ nói xấu hắn, thật sự là chịu đủ uất ức, khó trách hắn không vui!

Nhưng mà, nhìn ra sau lưng hắn, một thùng nước nóng đầy ắp đang bốc lên hơi nóng nghi ngút.

"Không nói ai cả."

Dưới tình cảnh này, Tiêu Chiến đương nhiên chỉ có thể khoe mẽ. Dừng một chút, lại vươn hai tay về phía hắn:

"Ôm..."

Cả người ngâm trong làn nước ấm nóng, mệt mỏi khó chịu nhất thời tiêu tan hơn phân nửa. Tiêu Chiến thỏa mãn khẽ thở dài một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy Vương Nhất Bác vẫn còn đứng ở đó, vì thế nói:

"Điện hạ, cùng ta tắm đi?"

Y cũng không kỳ vọng gì nhiều. Dù sao lần trước khi mời Vương Nhất Bác cùng tắm, đối phương đã ghét bỏ muốn chết.

Tuy rằng lần đó là bởi vì Đan Đan cũng ở trong thùng tắm... Nhưng Tiêu Chiến vẫn cảm thấy Vương Nhất Bác không phải người sẽ tình nguyện cùng người khác chen chúc trong một chiếc thùng tắm. Loại chuyện như vậy, trong mắt hắn hẳn là rất ngu ngốc, nên cũng chỉ là hỏi tượng trưng một chút, không trông chờ gì cả.

Vương Nhất Bác liếc y một cái.

Thế nhưng ngoài dự liệu, hắn thế mà lại thật sự bước vào trong thùng tắm.

Đương nhiên, trước khi bước vào, hắn còn mang Đan Đan ném ra ngoài, đóng cửa lại. Hiển nhiên là trong lòng có oán hận chuyện lần trước nó dám nhảy vào thùng tắm.

Thùng tắm cùng lúc chứa hai người, nước tràn ra ngoài khiến sàn nhà ướt đẫm. Tiêu Chiến kinh ngạc dịch về phía trước, l*иg ngực Vương Nhất Bác dán lên lưng y, không biết tại sao lại khiến cho người ta cảm thấy so với nước nóng kia còn nóng hơn một chút.

Hai người dán sát vào nhau, hơi nước vấn vương thành một làn sương mỏng làm dịu đi khuôn mặt người ở bên trong. Dưới làn nước nóng ấm, da thịt cọ xát vào nhau nhưng lại không thể thấy rõ từng động tác, khiến cho không khí càng trở nên mờ ám hơn.

Rõ ràng mới vừa rồi ở trên giường đã làm chuyện thân mật nhất... Thế nhưng lúc này cùng nhau ở trong một thùng tắm, lại bắt đầu cảm thấy ngượng ngùng.

Tiêu Chiến nhìn chằm chằm mặt nước trước mắt đến xuất thần. Đúng lúc này, người phía sau lại có động tĩnh.

Vương Nhất Bác không cảm thấy xấu hổ, hắn tiến về phía trước, đặt cằm lên vai Tiêu Chiến, thản nhiên nói:

"Trả lời ta câu hỏi vừa nãy."

"Câu nào?"

Đương nhiên là... "làm phi tử của ta". Khi đó Tiêu Chiến đang bị kí©h thí©ɧ đến đầu óc choáng váng, chỉ có thể khóc lóc, thở dốc trong cơn kí©ɧ ŧìиɧ, hoàn toàn không thể trả lời được, nhưng Vương Nhất Bác lại rất chắc chắn y đã nghe thấy.

Bây giờ là lúc để trả lời.

Tiêu Chiến dùng tay khoát khoát nước trong thùng, nhìn chăm chăm những gợn sóng được tạo thành từ động tác của mình.

Lúc đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, y không có biểu cảm gì. Sợi dây chuyền bạc trên cổ y bị ngâm trong nước, dưới ánh đèn tỏa ra ánh sáng lấp lánh, khiến cho dáng vẻ của y có thêm vài phần lạnh nhạt.

Qua một lúc y mới mở miệng, nhưng không trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Điện hạ rất nhanh sẽ thành thân."

Dường như không ngờ y lại nói như vậy, Vương Nhất Bác dừng một chút, mới đáp: "Ừm."

Ngày hai tháng mười... Tính ra, cũng không còn mấy ngày nữa.

Bản thân hắn cũng không để ý lắm, mọi chuyện đều giao cho hạ nhân xử lý, cho nên đối với việc này không hề có cảm thụ sâu sắc gì.

Nếu không phải gần đây mỗi ngày đều đến chỗ Hoàng hậu thỉnh an, khó tránh khỏi bị nhắc tới nhiều lần, e rằng hắn thật sự một chút cảm giác cũng không có, giống như đó chỉ là một trong rất nhiều việc thuộc về kế hoạch, chẳng qua chỉ là chuyện nên làm mà thôi.

Tiêu Chiến tiếp tục nói: "Điện hạ có từng nghĩ tới, sau khi thành thân sẽ thế nào không?"

"Thế nào cái gì?" Hắn nhíu mày.

"Sau khi thành thân, không thể giống như bây giờ nữa."

"Sao lại không thể?" Vương Nhất Bác nói, "Ta sẽ không để nàng ta đến nơi này."

Lời này không phải chỉ để dỗ dành người khác, hắn thực sự có ý định sẽ làm như vậy. Với Hoàng hậu và Ân Sở, hắn đều đã nói qua. Đây cũng là một trong những điều kiện mà lúc bàn chuyện hôn sự hắn đã nói đến. Thái tử trời sinh lạnh nhạt, thờ ơ, không thân cận với người khác, ngay cả Lý Uy - Lý đại nhân từ nhỏ cùng hắn lớn lên, cũng không thể thật sự khiến hắn mở lòng.

Đường đường là Thái tử một nước, y phục tự mình mặc, nội phòng tự mình bài trí, giường càng là tự mình sắp xếp, hắn chưa bao giờ cho phép người ngoài đυ.ng vào đồ đạc của mình. Trên phương diện này hắn chưa từng để ý việc có thể diện hay không có thể diện, không được đυ.ng vào chính là không được đυ.ng vào, cho dù bản thân hắn phải tự làm thì cũng là như vậy.

Một người như hắn, cho dù thành thân cũng không có khả năng thật sự cùng người bên gối thân mật khắng khít.

Ân Sở đã sớm biết rõ tính tình của hắn. Nàng là một tiểu thư tốt, tuy được nuông chiều nhưng cũng không thực sự tùy hứng, có thể hiểu được tính khí của Vương Nhất Bác. Huống hồ, nàng thích Vương Nhất Bác như vậy, chỉ cần có thể thành thân với hắn, sợ là chuyện gì cũng có thể chấp nhận.

Vương Nhất Bác đã nói, sau khi thành thân, nàng sẽ chuyển đến Đông Cung nhưng sẽ bố trí cho nàng một tẩm điện khác. Tẩm điện của Vương Nhất Bác, nhiều nhất nàng chỉ có thể ra vào chứ không thể ở.

Tiêu Chiến ngửa mặt lên, hai má phủ một làn hơi nước trong suốt.

"Không phải là chuyện ở hay không ở." Y nói, "Điện hạ sắp có Thái tử phi rồi, lại đến nói với ta câu này, không cảm thấy rất kỳ quái sao?"

Ngữ khí rất bình thường, chỉ là đang nói rõ một sự thật, câu hỏi cũng là lời khẳng định.

Vương Nhất Bác nói: "Không giống."

Có lẽ là nhớ đến chuyện trên đỉnh điện lúc trước, không muốn lại rắc rối như vậy cho nên đêm nay hắn kiên nhẫn lạ thường. Tất cả những gì hắn muốn chỉ là một câu được hay không được, thậm chí không hề tức giận khi Tiêu Chiến không chịu trả lời câu hỏi của mình.

Nói đến đỉnh điện... Cảnh tượng này thật sự rất quen thuộc.

Ngay cả chủ đề cũng giống nhau.

Khi đó Tiêu Chiến hỏi hắn, "Điện hạ chẳng lẽ muốn có quan hệ nào khác với ta sao?", còn nói y chẳng có thân phận gì cả, đến cả nha hoàn làm ấm giường cũng không phải, thật sự là tủi thân không chịu nổi.

Bây giờ hắn hỏi y có muốn làm phi của mình không, y lại bắt đầu nói đông nói tây. Vương Nhất Bác từ bao giờ lại phải hỏi người khác "có được hay không?", mà thái độ của y lại như thế...

... Được rồi, nghĩ đến đây, hắn lại bắt đầu cảm thấy hơi tức giận.

Rốt cuộc là Tiêu Chiến đang nghĩ cái gì? Cái này không được, cái kia cũng không được.

Không thể đoán biết nội tâm hắn đang xoay chuyển, Tiêu Chiến chỉ nhẹ giọng nói: "Điện hạ, thành thân là chuyện rất trọng đại, còn rất thiêng liêng."

"Cho nên?"

Giọng điệu của hắn khiến cho Tiêu Chiến không biết nên trả lời như thế nào. Dừng một chút, y chỉ có thể nói: "Không có gì."

Không nên cùng hắn tranh cãi... Tiêu Chiến mơ hồ nghĩ.

Cái gì mà làm phi, cái gì mà làm nương nương của hắn, chuyện xa xôi như vậy, chuyện hư ảo như vậy, cứ nói một câu "được" cho qua ải, nào cần suy nghĩ nhiều.

Dù sao thì chờ thêm một thời gian nữa, y ở đâu cũng còn chưa biết được, sao phải nghiêm túc với hắn.

Nhưng chính là nhịn không được.

Rõ ràng sắp tới... Làm sao có thể quay lại nói với hắn những lời này.

Mặc dù biết rõ trong lòng Vương Nhất Bác, chuyện thành thân chỉ là bước đệm trên con đường phía trước, hoàn toàn không có chút tình cảm thật sự nào. Nhưng mỗi lần đối mặt với thái độ hờ hững xem nhẹ của hắn, y vẫn thấy khó tin.

Giống như Vương Nhất Bác không hiểu y, y cũng không cách nào hiểu được Vương Nhất Bác. Gốc rễ của hai người, ngay từ đầu không mọc cùng một chỗ.

Từ trước đến giờ, Đại Tấn luôn bạc tình quả nghĩa, Lâu Lan lại là phong hoa tuyết nguyệt. Sự khác biệt giữa hai người bọn họ là rất lớn, một đời một người, những điều y ước muốn và những chuyện đã chứng kiến, ngay cả lời thề sâu sắc thiêng liêng như vậy, với Đại Tấn mà nói, với Vương Nhất Bác mà nói, cũng chỉ là chuyện xưa xa vời mà thôi.

Y làm sao không biết câu nói kia của Vương Nhất Bác đại biểu cho cái gì, lại có ý nghĩa gì...

Tiêu Chiến âm thầm thở dài một hơi, quay đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên đường cằm lạnh lùng của người phía sau. "Lần sau nói tiếp chuyện này có được không?" Y mềm giọng làm nũng, "Ta thật sự buồn ngủ."

Vương Nhất Bác không nói gì.

Tiêu Chiến lấy lòng hôn hắn rất lâu, biết rõ tại sao hắn không vui, lại nói: "Loại chuyện như vậy, phải nghiêm túc bàn luận mới đúng. Chờ đến lúc thích hợp, chúng ta lại nói cho kỹ, được không?"

Hắn nghiêng mặt sang một bên, vẫn không trả lời.

"Lại tức giận?" Tiêu Chiến bất đắc dĩ nói, "Hôm nay sao lại thích giận như vậy."

Xem như y đã phát hiện ra... Ở một phương diện nào đó, Vương Nhất Bác thật sự giống như một đứa trẻ, vừa thích tức giận vừa không nói đạo lý, chỉ biết vặn vẹo tới lui.

Thật khiến người ta không biết nên nói gì cho phải.

Tầm mắt Vương Nhất Bác nhìn vào khoảng không trong phòng, thật lâu sau, mới lạnh nhạt hỏi: "Ngươi không tin?"

"Hả?"

"Ngươi không tin ta!" Vương Nhất Bác quay lại: "Không tin những lời ta nói."

Tiêu Chiến nói, "Ta tin."

"Vậy vì sao..."

Lời còn chưa dứt, bởi vì Tiêu Chiến đã ôm lấy cổ hắn, lại hôn hắn.

Trong lúc triền miên, giọng nói của y vừa mơ hồ vừa chân thật.

"... Cho ta thêm chút thời gian nhé, điện hạ." Ngữ khí tựa như tiếng thở dài.

Cả hai đều không mảnh vải che thân, ở chung trong thùng nước nhiệt độ ấm nóng, hơi nước nghi ngút, không khí ấm áp trêu người, cứ hôn như vậy một lúc, bất giác lại nổi lên tình triều.

Lúc này không giống với khi nãy. Tiêu Chiến xoay người ngồi trên đùi hắn, nhục huyệt vốn đã trải qua một lần hoan ái, mềm mại dễ dàng nuốt vào cự vật thô to, vách tràng run rẩy cắn chặt, nước nóng theo chuyển động từng luồng xông vào lại chảy ra, mang đến một loại kɧoáı ©ảʍ kỳ lạ.

Tiêu Chiến khẽ ngân nga rêи ɾỉ, hai tay y đan chéo trên vai Vương Nhất Bác, lắc lư vòng eo theo nhịp ra vào, cố gắng nuốt dương v*t sâu hết mức có thể. Đầu nhũ sớm bị chơi đùa sưng to theo chuyển động của cơ thể đưa qua đưa lại trước mắt Vương Nhất Bác, rất nhanh liền bị hắn ngậm vào miệng, dùng sức liếʍ mυ"ŧ, khiến cho cơ thể Tiêu Chiến run lên, không thể khống chế tiếng rêи ɾỉ trêu người tràn ra.

Nước trong thùng bởi vì chuyển động của bọn họ lại sóng sánh ra ngoài không ít, trên mặt đất ướt không ra hình dạng, nhưng bọn họ không còn tâm trí để ý đến.

Ở trong nước càng thêm kí©h thí©ɧ, Tiêu Chiến cảm thấy toàn thân như đang bị nhốt trong một cái nồi hun, toàn thân khô nóng, dường như sắp bị nướng chín.

Trong chuyện hoan ái với Vương Nhất Bác, y hiếm khi chủ động, hầu như đều là bị cưỡng ép và chiếm đoạt, nhưng hôm nay lại chủ động như vậy, khó tránh khỏi có chút xấu hổ.

Vương Nhất Bác không thúc giục y, cũng không đòi hỏi, chỉ dùng một tay ôm eo y, để y tự mình chuyển động lên lên xuống xuống.

Trong căn phòng mịt mù hơi nước, tiếng nước dập dềnh, tiếng thở dốc, tiếng rêи ɾỉ đan xen vào nhau.

Tiêu Chiến cưỡi trên người hắn tự mình chuyển động nhả ra nuốt vào côn th*t cứng rắn, rất nhanh liền mất sức. Thắt lưng mềm nhũn ra, đến cuối cùng chỉ còn là động tác cọ xát, lầm bầm bên tai Vương Nhất Bác, "Không muốn động nữa..."

hoa huy*t ẩm ướt trơn láng, Vương Nhất Bác gần như cao triều, bàn tay giữ lấy hai cánh mông, bắt đầu đâm rút vừa nhanh vừa mạnh. dương v*t cắm vào vách tràng non mềm không ngừng chơi đùa, Tiêu Chiến ngửa đầu, miệng không ngừng phát ra từng tiếng thở dốc sảng khoái, hậu huyệt tê dại, vách thịt liên tục co rút, nước trong thùng tung tóe khắp nơi.

Cho đến khi thực sự dừng lại thì trời đã sáng.

Vương Nhất Bác tắm rửa cho người đã hoàn toàn ngất xỉu trong lòng hắn. Sau khi lau sạch sẽ xong liền ôm người trở lại giường. Tiêu Chiến vô thức co người lại, Vương Nhất Bác vừa mới đặt y xuống, y liền tự mình chui vào trong chăn, không nhúc nhích, hiển nhiên là vô cùng mệt mỏi.

Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt mệt mỏi đang say ngủ của Tiêu Chiến, một lúc sau, mặt không biểu tình đứng dậy mở cửa sổ ra, muốn hít thở chút không khí.

Lúc nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, chợt sửng sốt.

Hoa tuyết tung bay đầy trời, trúc xanh đã phủ một màu trắng xóa, đất trời đều là mênh mông một màu trắng tuyết.

..... Tuyết rơi rồi.

__________________________

Mi Hoa:

Lúc trước cưỡng đoạt người ta, muốn chơi như thế nào liền chơi như thế ấy, vừa bá đạo lại không nói lý lẽ, kết quả lúc thổ lộ chân tình vừa thận trọng vừa e dè, người ta không đồng ý ngay hắn cũng chỉ dám dỗi hờn, không dám thật sự tức giận.

Vốn cho rằng điện hạ nếu bị cự tuyệt nhất định sẽ là những lời đe dọa kiểu như: "Ta ra lệnh cho ngươi phải đồng ý ngay lập tức!", "Cho ngươi một cơ hội nói lại", hoặc đơn giản là không cần phải nói gì cả, cứ thế mà làm, để cho y biết sự lợi hại của mình.

Kết quả, không nghĩ đến lại như vậy! Lời thổ lộ bị từ chối (khéo léo từ chối), điện hạ chịu ủy khuất cũng chỉ biết làm một con cún lớn bị trêu chọc! Thử tưởng tượng một con cún lớn với đôi tai cụp xuống không nói một tiếng, kí©h thí©ɧ nha...

Sau đó Chiến Chiến đành phải dỗ dành, không phải là không đồng ý với ngươi, ngươi xem, chuyện trọng đại như vậy, phải tìm thời gian thích hợp nói chuyện, tỉ mỉ cân nhắc mới đúng, chứng tỏ ta rất coi trọng ngươi nha.

Điện hạ: Những gì ta nói là sự thật

Chiến: Ta biết

Sau đó là hôn hôn, chủ động quyến rũ, muốn làm (nhưng lại rất lười biếng, chỉ động một lúc liền thôi).

Chỉ một vài thao tác nhỏ như vậy, điện hạ thì hay rồi, hắn đã được dỗ xong!!!

Thái tử điện hạ! Lời tỏ tình của cậu đã bị từ chối! Anh ta không muốn cậu! Hãy tỉnh táo!

Điện hạ: Được rồi, đừng bận tâm.

Các thuộc tính của heo hường dần được phơi bày.

Cảm ơn bạn đã thả tim cho chương trước!