Chương 46

Mặc dù bận rộn đến váng cả đầu nhưng trong lòng Lý Uy vẫn nhớ đến một chuyện khác.

Mông tướng quân trước giờ vẫn luôn ở trong mật thất, cần phải để hắn ra ngoài hóng gió.

Thật ra mấy ngày trước Vương Nhất Bác cũng đã nhắc đến chuyện này, bảo hắn hỏi xem Mông Triết có muốn ra ngoài tản bộ hay không. Tình trạng thân thể của Mông Triết hiện tại đã có chuyển biến, cũng khôi phục khả năng vận động bình thường, nhưng cả ngày bị nhốt ở trong mật thất không thấy ánh sáng thì thật không tốt. Dù sao bây giờ Cơ Vô cũng đang ở đây, với những chiếc mặt nạ da người mà hắn tạo ra, Mông Triết có thể tùy ý chọn một cái, đường đường chính chính sống ở Đông cung mà không sợ ai nhận ra thân phận thật.

Lý Uy lúc ấy còn cảm thấy khó hiểu: "Người có thể yên tâm cho Mông Tướng quân ra ngoài sao?"

Trong ấn tượng của Lý Uy, tác phong của điện hạ không phải như vậy. Với tính tình của hắn, tuyệt đối sẽ không để ý đến chuyện Mông Triết có thoải mái hay không, để tránh phiền phức không đáng có, hẳn là sẽ trực tiếp nhốt người kia ở trong mật thất ít nhất một năm rưỡi hoặc có thể lâu hơn. Trước khi đại sự thành công, điện hạ sẽ hoàn toàn không để tâm mới đúng.

Lúc hắn hỏi như vậy, Vương Nhất Bác chỉ nói một câu: "Chẳng phải vẫn còn Chiến Chiến ở đây sao?"

Kết quả, ngày hôm sau hắn còn chưa kịp nói lời nào, lại bởi vì phải điều tra những sự việc kia mà rời cung, lúc trở về mới biết những chuyện xảy ra vào lễ hội Thiên Đăng, hôm ấy điện hạ và nương nương xảy ra mâu thuẫn, chuyện nào chuyện nấy đều khiến hắn kiệt quệ cả tinh thần lẫn thể xác, lại nhìn Mông Triết cả ngày luyện kiếm trong mật thất, chuyên tâm đến mức không thèm để ý đến bất cứ ai, vì thế cũng không thể nghĩ ra điều gì.

... Hay là cứ hỏi thử xem? Hỏi hắn có muốn ra ngoài hay không? Nếu nguyện ý thì để hắn ra, nếu không muốn, vậy cứ mặc kệ.

Trong mật thất, Mông Triết đang ngồi trên một chiếc ghế thấp chuyên chú lau kiếm, lưỡi kiếm sáng loáng phản chiếu một đôi mắt đen láy. Nghe xong câu hỏi của Lý Uy, hắn cũng không trả lời muốn hay không, chỉ hỏi lại: "Vị Tiêu phi nương nương kia đâu rồi?"

Khoảng thời gian này không thấy Tiêu Chiến đến mật thất nữa. Gần đây hắn luôn luyện kiếm cả ngày lẫn đêm, muốn nhanh chóng hồi phục khả năng chiến đấu, vì thế cũng không có tâm tư để ý đến chuyện khác. Nhưng lúc này thấy Lý Uy đi xuống, hắn mới nhớ đã lâu không gặp vị nương nương kia.

Lý Uy đáp, "Nương nương trở về chỗ của mình rồi."

"À."

Mông Triết tiếp tục lau kiếm.

"Tướng quân, phía dưới bên phải cửa mật đạo có một bức phù điêu hình tròn, chỉ cần nhấn giữ nó và xoay sang trái một chút là có thể mở cửa ra từ bên trong. Tướng quân muốn ra ngoài bất cứ lúc nào đều được."

Lý Uy đánh tiếng. Đối với Mông Triết, hắn vẫn luôn giữ thái độ cung kính. Hắn cho đối phương biết cách tự mình mở cửa mật thất, lại chu đáo chuẩn bị một chiếc mặt nạ da người, bởi vì còn phải lo chuyện ở phía trên, vì thế rất nhanh liền đứng dậy chuẩn bị cáo lui.

Mông Triết vẫn cúi đầu lau kiếm, không nói gì nữa.

Ước chừng qua một ngày, Vương Nhất Bác rốt cuộc cũng có dấu hiệu tỉnh lại.

Những ngày này hắn vẫn luôn phát sốt, sau khi uy dược thì chuyển biến tốt hơn, nhưng vẫn chưa trở về nhiệt độ bình thường, lúc ổn định lúc không, khiến cho người xung quanh không thể hoàn toàn buông lỏng cảnh giác.

Lúc hắn mở mắt ra, chỉ cảm thấy toàn thân vô lực, đầu đau muốn nổ tung, trái tim giống như bị thứ gì đó chặn lại, từng cơn từng cơn đau ập tới khiến hắn nhất thời không thở nổi. So với những thứ này, cơn đau ở vết thương dường như không đáng kể. Điều này khiến cho hắn phải mất một lúc lâu mới có thể tỉnh táo lại.

"Thái tử biểu ca!"

Một giọng nữ đột nhiên vang lên bên tai, dáng người thanh tú nhào tới ôm chặt lấy hắn, vừa khóc nức nở vừa nói: "Huynh rốt cuộc cũng tỉnh rồi, làm muội sợ muốn chết!"

Chính là Ân Sở đã lâu không gặp. Sáng nay nàng mới nghe được tin tức, không để ý bất cứ chuyện gì khác, lập tức sai người đánh xe vội vàng tiến cung.

Còn chưa đầy bảy ngày nữa là đến lễ đại hôn, Ân Sở suốt thời gian này vẫn luôn bận rộn xem xét những món hồi môn được chuẩn bị cho nàng, mặc dù rất mong nhớ Vương Nhất Bác nhưng các ma ma trong phủ nói trước ngày đại hôn tốt nhất không nên gặp mặt quá thường xuyên, vì như thế sẽ không tốt. Nàng hy vọng mọi sự đều tốt đẹp, vì thế miễn cưỡng nhịn xuống, ngây ngốc cả một thời gian dài không hề vào cung.

Thật không ngờ sắp đến ngày đại hôn lại nghe được tin Vương Nhất Bác bị thương trúng độc. Ân Sở khóc lóc: "Sao lại như vậy chứ, Thái tử biểu ca, sao huynh lại bị thương thành như vậy? Là ai đả thương huynh? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

Nàng vừa khóc, Tiểu Thập lục bên cạnh liền nhịn không được khóc theo. Một nam một nữ nức nức nở nở cúi đầu khóc bên tai Vương Nhất Bác, ồn ào đến nỗi khiến hắn gần như muốn nổ tung tại chỗ. Hắn cau mày nhắm chặt mắt lại, đến khi bình tĩnh hơn mới hỏi: "Lý Uy đâu?"

"Điện hạ, người tỉnh rồi!"

Đúng lúc này, Lý Uy nghe thấy tiếng khóc truyền ra mới vội vàng chạy tới xem, thấy Vương Nhất Bác đang mở to mắt, hắn thật kinh hỉ, nhưng vẫn cẩn thận thăm hỏi: "Người có cảm thấy khó chịu ở đâu không?"

Khó chịu. Chỗ nào cũng khó chịu cả.

Vương Nhất Bác không muốn nói chuyện, hắn cố sức chống đỡ thân thể muốn ngồi dậy, Ân Sở lập tức tiến lên đỡ hắn, cẩn thận đặt chiếc gối ra sau lưng để Vương Nhất Bác dựa vào.

Thân thể hoàn toàn không thể dùng lực, miệng vết thương giống như đang bị thứ gì đó thiêu đốt, đau đớn đến không chịu nổi. Vương Nhất Bác nhìn về phía Lý Uy, ánh mắt mang theo ý dò hỏi.

"Điện hạ, người đã trúng độc." Lý Uy nói, "Ngày đó giao thủ với thích khách, trên kiếm của đối phương có độc.""

"..." Vương Nhất Bác nhìn thoáng qua Ân Sở, "Muội ra ngoài đi."

"Muội không đi."

Ân Sở dĩ nhiên không nghe theo, nàng chờ đợi ở đây lâu như vậy, lo lắng lâu như vậy, kết quả Vương Nhất Bác vừa tỉnh dậy, không chịu nói gì với nàng thì cũng thôi đi, bây giờ vừa lên tiếng đã đuổi nàng ra ngoài, không nói rõ ràng gì cả, sao nàng chịu nghe lời chứ.

Vương Nhất Bác nhíu mày.

Thấy thế, Lý Uy bèn lên tiếng: "Sở Sở tiểu thư, điện hạ không phải muốn đuổi người đi, chỉ là muốn người tạm thời ra ngoài một chút, có lẽ là có chuyện quan trọng cần nói."

Hắn biết lúc này Vương Nhất Bác khẳng định không đủ kiên nhẫn để dỗ dành ai, thân thể hắn không khỏe, tinh thần cũng không tốt, đương nhiên không thể có thái độ tốt được, ngữ khí nghe như muốn đuổi người, Ân Sở nhất định sẽ hiểu lầm, vì thế liền vội vàng giải thích.

Nghe xong lời này, thần sắc Ân Sở mới dịu đi, dừng một chút mới nói: "Vậy được, ta ra ngoài một lúc rồi lại vào."

Nói xong, liền kéo theo Tiểu Thập lục vẻ mặt trông mong ở bên cạnh đi ra ngoài.

Vương Nhất Bác sau khi tỉnh lại vẫn luôn là biểu tình kia, không có bất kỳ phản ứng nào đối với xung quanh, ai đến ai đi cũng không muốn hỏi, tựa như hắn không hề quan tâm sau khi tỉnh lại người ở bên cạnh mình là ai, càng không để ý đến việc ai sẽ quan tâm đến hắn, bảo vệ hắn. Từ trước đến giờ, hắn vẫn luôn như vậy.

Đợi Ân Sở đi ra ngoài, hắn mới vén ống tay áo lên, nhìn thấy một vết thương đang sưng tấy, xung quanh miệng vết thương đều là màu đen, nổi bật trên làn da trắng nõn của hắn, vô cùng rợn người.

"Là loại độc gì?"

"Trần thái y đã kiểm tra cho người, chỉ nói là hội hào."

Lý Uy nói sơ qua với hắn về hội hào, ngoài ra không đề cập đến những chuyện khác, đặc biệt những nhận xét như "hao tổn tinh thần quá độ, trong lòng tích tụ quá nhiều chuyện buồn bực", hắn cũng không nói với Vương Nhất Bác. Đồng thời lại nói về một số chuyện xảy ra trong lúc hắn hôn mê, có điều cũng không có gì quan trọng, nên chỉ nhắc vài câu.

Vương Nhất Bác thần sắc u ám nhìn chằm chằm vết thương kia, một hồi lâu mới nặng nề lên tiếng: "Vương Dục Bạch. "

Vương Dục Bạch, tên của Thất hoàng tử.

Người nhạy bén như Vương Nhất Bác sau khi nghe những lời kể của Lý Uy thì sao có thể không nhìn ra được đường đi nước bước của kẻ kia. Lý Uy hỏi: "Điện hạ, kế tiếp chúng ta nên làm thế nào?"

Hắn khoát tay, lạnh nhạt nói: "Không làm thế nào cả."

"Cái gì cũng không làm?"

"Cái gì cũng không làm." Vương Nhất Bác nói, "Cứ đợi hành động tiếp theo của hắn."

"... Vâng."

Nghe tin Thái tử điện hạ đã tỉnh, Trần thái y rất nhanh lại mang theo hòm dược chạy tới.

Trải qua một ngày một đêm thảo luận, bọn họ đại khái đã đưa ra kết luận, vừa bước vào cửa, đầu tiên là bắt mạch, xem xét tình hình của Vương Nhất Bác, sau đó liền kê một phương thuốc rất dài.

Vương Nhất Bác mặc áo choàng ngồi trên giường, vẫn không nói chuyện.

Trần thái y vừa viết phương thuốc vừa nói: "Thái tử điện hạ, gần đây có phải người có chuyện phiền muộn không?"

Lý Uy nghe vậy, ở bên cạnh nháy mắt với ông, ngụ ý đừng nên hỏi.

Là thái y trong cung, nhiều năm như vậy, ông ta đương nhiên không ngốc, Trần thái y mặc dù không biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn ngậm miệng lại.

Ngược lại, Vương Nhất Bác lên tiếng: "Ý ngươi là thế nào?"

"À..."

Thái y lập tức bối rối, nhìn Lý Uy rồi lại nhìn Vương Nhất Bác, không biết có nên nói hay không. Cuối cùng vẫn mở miệng: "Thứ cho vi thần nói thẳng, Thái tử điện hạ, tình huống trước mắt của người, nguyên nhân lớn nhất là do lao lực quá độ trong một thời gian dài, đồng thời cũng có quá nhiều phiền muộn tích tụ trong lòng nên mới dẫn đến tình trạng như vậy. Về việc giải độc hội hào cho điện hạ, trong y thư không có bất kỳ ghi chép nào, nhưng chúng thần nhất định sẽ tìm ra phương thuốc giải độc cho người. Trong khoảng thời gian này, người nhất định phải bồi dưỡng thân thể thật tốt, ngàn vạn lần không được làm việc quá sức, cũng không thể tức giận, như vậy mới có thể trì hoãn độc hội hào tái phát."

Ý này rất rõ ràng —— Vương Nhất Bác hoàn toàn là vì mệt mỏi quá độ, cũng vì phiền muộn chất chứa trong lòng nên mới ngã bệnh. Bằng không, độc tính của hội hào cũng không có cơ hội phát tác đến mức này.

Vương Nhất Bác không nói gì.

Nằm lâu như vậy, sau khi tỉnh lại đương nhiên phải lấp đầy bụng. Lý Uy ra ngoài tìm ngự trù, Ân Sở liền trở lại bên giường, nhìn vẻ mặt Vương Nhất Bác, nàng mở miệng định nói gì đó, bộ dạng tựa như muốn nói nhưng không dám.

Vương Nhất Bác ngước mắt lên, "Chuyện gì?"

"Biểu ca, chúng ta..." Nàng cắn cắn môi, "Chuyện thành thân của chúng ta, làm sao bây giờ?" Chỉ còn chưa tới bảy ngày, với tình trạng hiện giờ của Vương Nhất Bác, còn có thể thành thân sao?

Vẫn phải hoãn lại...

Vương Nhất Bác đáp: "Nói sau đi."

"......" Dù khổ sở đến đâu, không cam lòng đến đâu, rốt cuộc cũng không phải thật sự không có lý do chính đáng, Ân Sở cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý, nói sẽ phái người truyền tin cho phụ mẫu rồi bàn bạc lại sau.

Việc chuẩn bị cho hôn sự, Vương Nhất Bác từ đầu đến cuối chưa từng can thiệp vào, hắn chỉ cần nói một câu là có thể hoãn lại. Nhưng Ân Sở ở bên kia sẽ phải chuẩn bị lại rất nhiều thứ.

Nàng đang cúi đầu suy nghĩ, chợt nghe Vương Nhất Bác gọi: "Sở Sở."

"Vâng?"

"Thành thân với ta, kỳ thật không phải là chuyện tốt gì."

"Huynh..." Ân Sở nhất thời nghẹn lại, nàng luôn rất mẫn cảm với những lời này, "Huynh có ý gì? "

"..." Vương Nhất Bác nghiêng mặt, thật lâu sau mới thản nhiên nói: "Không có gì."

Nàng còn muốn tiếp tục truy vấn, muốn hỏi, có phải huynh không muốn thành thân với muội không? Nhưng cuối cùng vẫn không nói gì cả.

Trực giác không biết từ đâu bất chợt ập đến khiến nàng cảm thấy mình không thể hỏi nhiều. Nếu không, đáp án có thể sẽ rất tệ. Nàng đã đợi lâu như vậy, bao nhiêu lãnh đạm, thờ ơ, vô tâm của Vương Nhất Bác, tất cả những thứ đó nàng đều có thể chịu đựng được. Thật ra, tâm tư của nàng rất nhạy bén, vì thế hoàn toàn có thể cảm nhận được đối phương có muốn cưới nàng hay không. Tuy nhiên, chỉ cần không ai vạch trần, chỉ cần không nói rõ ràng, nàng vẫn có thể làm bộ như không biết, tràn đầy mong chờ đến ngày đại hôn ấy.

... Chỉ cần không vạch trần là được.

Gió thổi rất lớn, mây bay vần vũ, tuyết rơi và sương mù, sắc trời vẫn chìm trong một màu ảm đạm. Đình nghỉ bên hồ lẫn vào trong sương mù âm u nên mất đi vẻ uy nghi lúc trời quang mây tạnh, như ẩn như hiện khiến cho người ngồi bên trong cũng không dễ bị phát hiện.

Cao Viễn chậm rãi bước đến phía bên ngoài đình, bốn bề lặng yên không tiếng động.

"Đây là lần đầu tiên ngươi chủ động đề nghị gặp ta."

Một lát sau, hắn lên tiếng.

Tiêu Chiến ngồi ở trong đình, tay cầm một chén trà nóng, đang nhẹ nhàng thổi nguội. Chiếc áo choàng lớn màu trắng tuyết và mũ trùm đầu càng làm nổi bật khuôn mặt đặc biệt nhỏ nhắn của y, những chùm lông tơ mềm mại trên y phục nhẹ lay trong gió, ngồi dưới khung cảnh tuyết rơi này, cả người dường như cũng toát ra cảm giác thanh khiết.

"Vậy ngươi cảm thấy là vì chuyện gì đây?" Y thản nhiên hỏi.

Y luôn có phương thức liên lạc với Cao Viễn. Để thuận tiện, Cao Viễn luôn cho ám vệ của mình đóng ở một địa điểm cố định mà chỉ có Tiểu Từ Tử biết. Lúc trước hai người trao đổi thư từ, Tiểu Từ Tử chính là dùng cách này để lấy thư, đồng thời cũng dùng cách tương tự để gửi thư của Tiêu Chiến cho hắn.

Nói cách khác, chỉ cần y muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể gặp Cao Viễn. Chỉ là, thời gian lâu như vậy nhưng y chưa từng chủ động gửi thư cho hắn, cũng không hề chủ động yêu cầu gặp mặt. Tính ra, lần cuối cùng bọn họ nói chuyện với nhau chính là vào đêm Lâu Lan Vương đến, là đêm có pháo hoa. Chỉ cần y nói với Cao Viễn mình muốn gặp hắn, Cao Viễn nhất định sẽ tìm cách an bài mọi thứ. Tiêu Chiến ban đầu còn cố kỵ những người bên ngoài tiểu viện, nhưng sau đó y phát hiện lúc mình ra ngoài thì những người đó thật sự sẽ không đi theo, ít nhất ngoài mặt có vẻ như không có ai đi theo.

Về chuyện có bí mật đi theo hay không, ám vệ của Cao Viễn sẽ có cách giải quyết.

Cao Viễn cười cười: "Hẳn là vì chuyện của Thái tử điện hạ."

Lá trà trong chén bị thổi lật, rồi lại nhanh chóng nổi lên. Tiêu Chiến nhìn chằm chằm chén trà, hồi lâu sau mới chậm rãi nói: "Đưa giải dược cho ta."

Cao Viễn đáp, "Đây là độc mà người của Thất hoàng tử mang về từ Đông Hải, ta làm sao có giải dược."

Tiêu Chiến không nói gì, y tiếp tục thổi thổi lá trà thêm một lúc, cảm thấy có chút chán nản, liền đứng dậy.

Trong nháy mắt tiếp theo, Cao Viễn đột nhiên nghiêng người, tựa như không thể đứng vững mà buộc phải đưa tay vịn vào thân cây bên cạnh. Cảm giác ngứa ngáy dồn dập lan ra từ ngực, rất nhanh truyền đến khắp tứ chi.

"... A Chiến."

Tiêu Chiến chưa từng tùy tiện giục cổ. Từ lúc bắt đầu dưỡng cổ rất nhiều năm trước cho đến bây giờ, số lần giục cổ có thể đếm được trên đầu ngón tay, hôm nay đang yên đang lành, không nói một lời liền thúc giục.

Chỉ một lúc sau, cảm giác đau đớn bắt đầu dịu đi, cổ trùng trong cơ thể dần dần an tĩnh lại, tựa như chỉ là một lời cảnh cáo ngắn ngủi. Nhưng, chính lời cảnh cáo ngắn ngủi này khiến hắn nhanh chóng hiểu ra, Tiêu Chiến đang tức giận. Y thực sự rất tức giận.

Y vẫn nhìn Cao Viễn, trên khuôn mặt xinh đẹp không có chút biểu tình nào: "Đưa giải dược cho ta." Y nói: "Ta không phải đang thương lượng với ngươi đâu."