Chương 55

Việt Đế gần đây tựa hồ thực sự bộn bề nhiều việc, chuyện cổ trùng lần trước của Tiêu Chiến đình trệ đã lâu mà không nghe hắn hỏi tiếp, không biết là đã quên hay không để ý đến, hay là còn có dự tính gì khác.

Điều này khiến Tiêu Chiến cảm giác có chút bất an.

Dù sao... Không còn bao lâu nữa là đến kỳ hạn rồi. Với tính tình của Việt Đế, nhất định phải nôn nóng mới đúng.

Ngày hôm đó, Vương Nhất Bác lâm triều, trở về mang theo một tin.

Thất hoàng tử vừa được sắc phong Vương gia.

Sắp tới sẽ chuyển ra khỏi cung, lập phủ đệ.

Nguyên nhân là vì gần đây hắn đã phá được một án buôn lậu muối, đây là trọng án ở Đại Tấn, là mối họa trong lòng Việt Đế. Thêm nữa, những năm này hắn biểu hiện rất tốt, nạn sâu bệnh ở Đồ Châu lúc trước xử lý cũng không tệ, Việt Đế liền thuận theo thời thế, cho hắn phong hiệu Vương gia, nhất thời phong quang đại thịnh.

Hắn bên kia xuân phong đắc ý, còn Vương Nhất Bác bên này gần đây chuyên tâm dưỡng bệnh, ngoại trừ lâm triều, hầu như đến cửa cũng không bước ra, tình thế thoạt nhìn không quá tốt. Hai người ưu khuyết cũng đã rõ ràng, như vậy, trong triều có vài quan viên vốn giữ thái độ trung lập, hoặc là những kẻ phe Thái tử đang dần lung lay, sau lần đối lập này, phần lớn đã bắt đầu nghiêng về phía Thất hoàng tử bên kia.

Lý Uy nghe vậy lo lắng: "Tiếp theo nên làm thế nào đây, điện hạ?"

"Không vội." Vương Nhất Bác nói.

Thất hoàng tử dựa vào chuyện trọng thương để ngăn chặn hắn, đại khái chính là vì cái này.

Nếu giữa bọn hắn có thứ gì có thể xoay chuyển tình thế...

Chính là phần công văn kia.

Vương Nhất Bác ngồi thẳng trước bàn, thần sắc lãnh đạm, đứng trước mặt hắn là Lý Uy và các thân tín khác, bọn họ đang thương nghị tình huống trước mắt. Tiêu Chiến an tĩnh ngồi cách đó không xa, nghịch lòng bàn chân đầy đệm thịt núc ních của Đan Đan.

Không biết qua bao lâu, đợi thuộc hạ lui ra, trong phòng chỉ còn lại Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến, chỉ nghe Tiêu Chiến mở miệng nói: "Ta có thể, điện hạ."

Vương Nhất Bác ngước mắt lên.

Tiêu Chiến nói khẽ: "Ta có thể lấy được phần công văn kia."

Vừa rồi lúc bọn họ thương nghị, y ít nhiều cũng nghe ra được trọng điểm.

"Nghĩ cũng đừng nghĩ." Vương Nhất Bác lập tức cự tuyệt.

"Thật đó..."

"Ai đi cũng được, trừ ngươi." Vương Nhất Bác nói, ngữ khí lạnh băng phá lệ nghiêm túc, "Thành thật ở yên đó."

Tiêu Chiến mấp máy môi, cúi đầu, không nói.

Vương Nhất Bác sẽ không để y dính vào những chuyện này.

Cho dù hắn đã biết năng lực và mục đích của Tiêu Chiến, biết cả quan hệ chân thực giữa Tiêu Chiến và Việt Đế, hắn cũng sẽ không nguyện ý để Tiêu Chiến vướng vào những việc như thế này. Chí ít trong phạm vi của hắn, sẽ không để Tiêu Chiến bị cuốn vào dù chỉ một chút.

Thậm chí, sau lần ấy, hắn sẽ không để Tiêu Chiến nghe được những chuyện bọn hắn nói.

Đêm khuya, sau một hồi giao hợp thống khoái đầy mồ hôi nhễ nhại, Tiêu Chiến nằm nghiêng trên giường, nhắm mắt lại, vẫn còn đang thở hổn hển.

Tình viên ẩm ướt trong phòng còn chưa tan, khiến toàn thân lười biếng, động nhẹ cũng không muốn động. Y thở hắt ra, lại cách một hồi, nhỏ giọng nói: "Ta muốn giúp ngươi làm gì đó..."

Vương Nhất Bác tiện tay vén nhẹ suối tóc ướt gần một nửa của y.

"Ngày mai ăn nhiều hơn một chút." Hắn thản nhiên nói, "Là đã giúp ta rồi."

Đang nói chuyện, bàn tay chỉnh tóc của hắn chạm vào sườn mặt Tiêu Chiến, Tiêu Chiến liền thuận thế nghiêng mặt, cọ cọ vài cái vào lòng bàn tay hắn.

"... Những người đó." Tiêu Chiến mở mắt, đôi mắt chìm trong ánh nến càng thêm sâu thẳm.

Hắn nói khẽ: "Đúng là bệ hạ phái đến."

Chính là cấm quân hoàng thất bao vây ngoài viện kia.

"Nếu vậy," Tiêu Chiến tiếp tục, "Cho thấy bệ hạ để ý ta, hoặc là hoài nghi ta. Nhưng ta đã thử vài lần, những người đó xác thực chỉ là thủ ở bên ngoài, hoàn toàn không giám thị nhất cử nhất động của ta, biểu thị khả năng để ý cao hơn."

Suy đoán của hắn và Cơ Vô hôm đó không sai chút nào. Chỉ là hiện giờ hắn đang nghĩ đến rất nhiều thứ.

"Nếu ta có thể đi..."

Vương Nhất Bác nói: "Câm miệng."

Nửa câu sau, hắn không muốn nghe.

Tiêu Chiến nằm trong lòng hắn ngẩng mặt lên, dáng vẻ vẫn như thường ngày, vừa đơn thuần vừa vô tội.

"Sao lại không cần ta, điện hạ? Hiện giờ ta là quân cờ tốt nhất của ngươi."

Vương Nhất Bác cúi đầu, đôi mắt đen đặc quánh như mực dừng lại trên gương mặt y.

"Ngươi nghĩ có thể sao?"

Hai người đối diện chỉ chốc lát. Tiêu Chiến dời mắt trước.

Y rủ mắt, vừa quấn lấy ngón tay của hắn nghịch nghịch, vừa chậm rãi nói: "... Nếu ta là ngươi thì ta sẽ đồng ý."

"..."

"Hoàng vị mới là trọng yếu nhất, không phải sao?" Tiêu Chiến nắm ngón trỏ hắn trong lòng bàn tay, thanh âm nhợt nhạt đến độ không nghe ra chút cảm tình.

"Khi cần thiết, hãy biến ta thành một lưỡi đao chứ không phải một gánh nặng. Chuyện này vốn không cần ta nói chứ, điện hạ."

Đây vốn nên là ý nghĩ của chính ngươi.

Điện hạ, ngươi vốn nên như vậy. Tận dụng hết tất cả những người bên cạnh, không nên có chút do dự nào, biến tất cả thành quân cờ trước cục diện hùng đồ phách nghiệp của ngươi.

—— và cũng đừng quên, Tiêu Chiến không phải là đóa hoa mảnh mai cần người che chở.

Y bảy tuổi ngâm độc, mười tuổi sát nhân. Mạng người dưới tay y cũng không ít hơn ai, như con kiến, như cỏ rác.

Y sẽ là một nước cờ tốt nhất ngay lúc này.

__________________________________

Cơ Vô cứ cảm giác có gì đó không đúng.

Lần này hắn trở lại tổng vụ phòng, chẳng biết tại sao, trong lòng luôn có cảm giác không thực, giống như có ai từ một nơi bí mật gần đó đang theo dõi hắn.

Nhưng nhìn chung quanh, vẫn là những thái giám này, vẫn là những cung nữ này, đều đang cúi đầu bận việc của mình, không có dị thường.

Chẳng lẽ là chính mình lo ngại...

Làm không tốt sẽ ảnh hưởng đến chuyện của Vương Nhất Bác. Nếu Vương Nhất Bác nổi trận lôi đình, có thể sẽ phái người đuổi tới góc khuất lén đánh cho hắn một trận.

Đều tại Tiểu Phương...

Cơ Vô cắn một miệng đầy trái cây, tức giận nghĩ.

Dù có tự an ủi bản thân cũng không có tác dụng, hắn hành tẩu giang hồ nhiều năm đã luyện thành khả năng nhìn thấu sự việc, bất luận thế nào cũng không lừa được.

—— đúng vậy, không lừa được người. Sự thật chứng minh, linh cảm của hắn chính xác.

Đêm nay, Cơ Vô thổi đèn, nghỉ tạm trên giường.

Trong trạng thái dịch dung hắn thường để nguyên y phục mà ngủ, có gió thổi cỏ lay gì cũng có cách ứng phó, ngủ cũng nông, cảnh giác rất cao. Nhưng đêm nay, sau khi lên giường nằm, hắn chỉ cảm thấy cả người nhẹ bỗng, vô cùng uể oải, tưởng như nhắm mắt lại sẽ ngủ mê man.

Vậy càng không thể ngủ.

Hắn giãy dụa muốn ngồi dậy, nhưng đúng lúc này, chợt nghe một tiếng vang nhỏ.

... Có người đi vào.

Cơ Vô cố chống chọi cơn buồn ngủ, yên lặng nằm trên giường không nhúc nhích, giống như thực sự đã ngủ mê. Người nọ đứng trước giường thăm dò chốc lát, lại đi một vòng xung quanh, xác nhận hắn không có động tĩnh gì, lúc này mới đến gần.

Chính là trong nháy mắt đó.

Cơ Vô đang nằm trên giường đột nhiên bật dậy, ánh sáng lướt trên nhuyễn đao vụt qua như vảy rắn. Chỉ nghe một tiếng cười nhạt, người nọ kêu lên đau đớn, nhưng thân đao không đâm nổi vào thân thể hắn.

Có một điều Cơ Vô đã tính sai.

Hắn toàn thân suy nhược, người nọ cũng không còn khí lực. Một đao kia mặc dù trúng mục tiêu, nhưng lực đạo không lớn, căn bản không tạo thành vết thương sâu, vì vậy sau một khắc, người nọ trở tay vặn chặt thân đao, dựa thế xoay tròn, Cơ Vô hoàn toàn không vững, cả người bị hất ra, đáp thật mạnh vào tường, lại bị ném xuống đất.

Trước khi ngất đi, hắn gắng gượng mở mắt, thấy một bóng người đứng trước mặt nhưng không nhìn rõ là ai. Nương theo ánh trăng, mơ mơ hồ hồ nhìn thấy trên đầu đối phương có buộc một chiếc khăn hình vuông.

Không biết qua bao lâu, Cơ Vô bị một chậu nước lạnh dội tỉnh.

Đang là mùa đông khắc nghiệt, bị nước lạnh hắt vào thì gần như muốn thiệt nửa cái mạng.

Cơ Vô run rẩy, cố tỉnh táo hơn, hướng mắt nhìn chung quanh. Hắn tựa hồ đang ở một hang động thác nước, rất lớn, rất trống trải, bốn phía ẩm thấp đầy những nước, trên vách đá bên cạnh hắn còn có vài mỏm đá nhô ra đang nhỏ giọt, phủ đầy rêu xanh đủ màu, nhìn xa ra có những dòng suối nhỏ hội tụ lại với nhau. Tay chân hắn đều bị trói lên cây sắt, trói rất chặt.

Mẹ nó, lạnh quá.

Nhìn quanh bốn phía, lúc này Cơ Vô mới dời mắt về nhìn người đứng trước mặt hắn.

Người nọ một thân cẩm y màu sáng, trên mặt treo một nụ cười ôn hòa.

"... Cao đại nhân." Cơ Vô nhếch môi, "Ngài đây là có ý gì?"

Cao Viễn không đáp, hướng về phía khác đưa tay ra hiệu, tiếp theo, một người xuất hiện từ chỗ tối đi tới trước mặt.

Cơ Vô lập tức đánh giá tên kia.

Tên này da ngăm, mắt to mày rậm, tướng mạo có phần thô kệch, tóc hơi dài, búi trên đỉnh đầu, buộc bằng cái khăn vuông. Lúc bước đến đây, tướng đi có chút khập khiễng, đại khái là do Cơ Vô đâm vào.

... Tên hôm qua vào phòng đánh lén chính là hắn.

Là thuộc hạ của Cao đại nhân? Thân tín?

Người nọ đi tới trước, không nói lời thừa, lập tức lột lớp mặt nạ da người của Cơ Vô ra.

"Ai, ai..." Cơ Vô la lên the thé, "Nhẹ chút đi, đau quá, làm cái gì..."

Đối phương bất vi sở động, lôi lôi kéo kéo, dằn vặt một lúc mới lột sạch lớp mặt nạ để lộ một gương mặt nhăn nhó, lập tức không chút lưu tình lột xuống.

"Ài —— "

Lúc này thật sự có chút đau.

Cơ Vô mắng nhiếc một trận, ổn định lại, nhìn sang Cao Viễn dù bận tối mắt mà vẫn thong dong đứng đây.

Chỉ chốc lát, Cao Viễn mở miệng.

"Thật sự là Đại thái giám sao?"

Cơ Vô cười hắc hắc: "Ngươi thả ta ra, ta sẽ nói cho ngươi biết."

—— nếu đoán không sai, lần trước trong địa lao, Cao Viễn đã nhận ra hắn là giả rồi. Nhưng về sau vẫn không thấy hắn có động tĩnh gì, Cơ Vô cũng không biết hắn có dự tính gì khác, quyết định đi bước nào hay bước đó, cuối cùng cũng đợi được ngày này.

Nhưng không ngờ hắn vừa ra tay đã ác như vậy, lập tức hạ gục mình.

Mê hồn hương... Thủ đoạn bẩn thỉu như thế, thật nhọc lòng bọn chúng.

Vậy bây giờ là muốn làm gì?

Cao Viễn đến gần, hắn mở tay, người nọ lập tức đưa lớp mặt nạ da người cho hắn.

"Dịch dung sư?" Hắn nhìn một hồi, hỏi tiếp.

Cơ Vô không lên tiếng.

"Ta cần ngươi giúp ta một việc."

"Ta không giúp thì sao?"

Cao Viễn nở nụ cười.

"Ngươi cũng biết, ta có rất nhiều cách khiến ngươi sống không bằng chết."

"Đúng nhỉ." Cơ Vô gật đầu, "Thoạt nhìn ngươi cũng giống một kẻ biếи ŧɦái."

Cao Viễn cũng không tức giận.

"Làm một cái mặt nạ của Thái tử điện hạ." Hắn nói.

"Bằng không, ta lập tức phế một tay của ngươi."