Chương 2

Sáng sớm hôm sau, studio của Vương Nhất Bác đã nhận được hợp đồng ký kết trở thành người đại diện toàn cầu từ Estate.

Mặc dù đã lăn lộn trong làng giải trí nhiều năm, nhưng mọi người chưa từng thấy thương hiệu nào có phong cách hợp tác như vậy, hợp đồng điện tử được gửi đến qua email chính thức. Thương hiệu không thèm nhìn vào số liệu của nghệ sĩ, hai bên thậm chí còn không có một cuộc trò chuyện chính thức. Chỉ có duy nhất một lần xuất hiện của giám đốc khu vực vào đêm hôm trước. Và sáng nay, cũng là người này tự tay mang bản hợp đồng giấy đến studio.

Người đại diện của Vương Nhất Bác cẩn thận xem xét từng điều khoản của hợp đồng. Không có gì kỳ lạ, đó là một hợp đồng ký kết, thiết lập danh hiệu "Người đại diện toàn cầu" rất chân thật, chuyên nghiệp, hoàn hảo và chính thức, nếu thực sự có bất kỳ sự khác biệt nào, thì đó là bản hợp đồng này đã bỏ trống thời gian ký kết giữa thương hiệu với người đại diện.

"Tại sao thời gian hợp đồng này không được điền vào?"

Người đại diện chỉ tay vào khoảng trống.

"Thời gian là do ông Vương ấn định."

Vương Nhất Bác ngẩng đầu liếc mắt nhìn trợ lý đối diện, lý do bọn họ giao quyền quyết định cho cậu là gì? Hợp đồng chứng thực của một thương hiệu xa hoa có phải hơi quá tùy tiện rồi không?

"Đây là ý của nhà sáng lập thương hiệu, đồng thời là nhà thiết kế của Estate."

Nhìn thấy sự khó hiểu của mọi người có mặt, giám đốc khu vực Châu Á của Estate nói thêm.

Người đại diện đột nhiên không biết có nên yêu cầu Vương Nhất Bác ký hợp đồng hay không. Cô mân mê bản hợp đồng, nhưng bản hợp đồng trong tay đột nhiên bị Vương Nhất Bác cầm lấy. Vương Nhất Bác nhìn lướt qua bản hợp đồng, đặt lại lên bàn và đẩy về trước mặt giám đốc của Estate.

"Gọi nhà thiết kế của ông đến gặp tôi, hoặc tôi sẽ gặp anh ta. Nếu không, hợp tác kết thúc.".

"Vương Nhất Bác, cậu điên rồi!"

Tâm trạng của người đại diện lúc này cực độ giận dữ, cô không thể nguôi ngoai cơn tức giận của mình, chỉ hận không thể ném hết bàn ghế trong phòng họp. Cô luôn cảm thấy mình hiểu Vương Nhất Bác rất rõ, dù ít nói, không bộc lộ cảm xúc quá nhiều nhưng cô biết Vương Nhất Bác chưa bao giờ là người bốc đồng và liều lĩnh, huống chi là nghĩ đến trường hợp cậu ấy đi gây chuyện. Nếu đến cuối cùng hợp đồng này với Estate không được ký kết, cô quả thực không dám đảm bảo rằng mình sẽ không có ý muốn từ chức.

"Chưa có ai từng nhìn thấy nhà sáng lập của Estate! Cậu xem bản hợp đồng mà giám đốc khu vực châu Á của Estate gửi cho chúng ta chẳng ra gì phải không? Hợp đồng đang ở trước mắt cậu chỉ là một mớ giấy lộn, phải không? Cậu có biết hậu quả của việc làm này không? Vương Nhất Bác, anh cho tôi một lời giải thích để tôi còn nuốt được việc này đi? Tại sao cậu phải gặp bằng được nhà sáng lập của Estate?"

Lý do?

Vương Nhất Bác còn nhớ hình thêu logo ở viền cổ mà cậu nhìn thấy khi thay quần áo trong phòng thay đồ ngày hôm qua.

Đây không phải là logo thông thường mà mọi người đều biết, mà là logo độc quyền của bộ cuối cùng có độ nét cao, được khắc lại từ bản viết tay của nhà thiết kế- "Estate", chữ thêu bằng tay.

Cậu dùng ngón tay chạm vào từng nét chữ, như có một chiếc chìa khóa bất ngờ mở ra cánh cửa trái tim, thay kim đồng hồ mới vào, vặn nhẹ, mỗi nhịp tim đập lên đều vô cùng mạnh mẽ.

Cậu không biết tại sao bản thân lại nhất định muốn gặp nhà thiết kế của Estate. Ngay cả khi đó là người cậu nhớ nhung. Đã 5 năm rồi, hai người đã xa nhau 5 năm. Thế nhưng, tất cả những gì cần thay đổi lại không hề thay đổi.

Chỉ là, họ không thể quay lại như trước.

"Chị đừng lo, người đó sẽ không từ chối đâu."

Không ký hợp đồng nếu không gặp? Tiêu Chiến không khỏi bật cười, làm sao có thể giống một đứa trẻ làm nũng như vậy. Nếu người khác biết được, khẳng định muốn ấn đầu, bắt Vương Nhất Bác ký vào. Nhưng bạn nhỏ này là vậy, luôn vô cùng cứng đầu.

"Vương Nhất Bác, em thật thiếu đánh!"

Tiêu Chiến nhỏ giọng nói, và lắc đầu bất lực. "Đưa cậu ấy đến gặp tôi trong studio."

Trợ lý đáp ứng rồi xoay người đi ra ngoài.

Tiêu Chiến cầm ly cà phê bên tay trái lên, vài tin nhắn thoại phát ra từ WeChat trên điện thoại di động của anh.

"Hahahaha, Tiêu Chiến, anh cũng có ngày bị từ chối rồi!"

"Này! Bạn nhỏ nhà anh quả thực rất có cá tính."

"Tiếc quá! Tôi muốn thấy cái vẻ mặt muốn đâm đầu vào tường của anh quá, Tiêu Chiến!"

"Lần sau nhất định phải gặp mặt cậu ta, còn dám ngang nhiên từ chối người là nhà sáng lập và thiết kế của Estate! Tôi phải bái kiến

cậu ta."


Nếu không phải chỉ là đang ở xa, cốc cà phê trong tay Tiêu Chiến nhất định sẽ chính xác bị anh đem đổ lên người trợ lý kia. Tiêu Chiến nhìn ra cửa sổ, gõ gõ lên bàn bằng ngón tay thuôn dài của mình, bình thản.

Đôi khi người đại diện thực sự ngưỡng mộ sự tự tin và khả năng thống trị bẩm sinh không thể giải thích được của Vương Nhất Bác.

Estate gửi thông báo đồng ý yêu cầu của Vương Nhất Bác.

Việc hợp tác không hề thất bại. Nét mặt của người đại diện dịu đi một chút. Hai ngày này hồi hộp và thú vị như đi tàu lượn cao tốc vậy. Đầu tiên là việc Estate chủ động gửi bộ vest độc nhất chưa từng được ai mang trên người cho Vương Nhất Bác. Sau đó, là một hợp đồng cho phép người đại diện toàn cầu tự điền vào thời gian hợp tác tùy thích, và cuối cùng thậm chí còn đồng ý để cho Vương Nhất Bác đến gặp nhà thiết kế bí ẩn chưa từng xuất hiện.

Nghĩ vậy, người đại diện bắt đầu nhìn lên nhìn xuống Vương Nhất Bác, người đang rất bình tĩnh chơi trò chơi bên cạnh cô. Cô thắc mắc:

"Tại sao Estate nhất định phải chọn cậu?"

Sau khi Vương Nhất Bác ngừng chơi game, người đại diện của cậu lại nhận được thông báo mới. Phía Estate yêu cầu Vương Nhất Bác đến gặp nhà sáng lập một mình. Nhịp tim của người đại diện vừa mới ổn định lại bắt đầu nôn nao, cô chỉ hy vọng Vương Nhất Bác có thể đem một bản hợp đồng hoàn chỉnh đã được ký kết.